[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 710 - Chương 710: Tâm Tư (3)

Chương 710: Tâm tư (3) Chương 710: Tâm tư (3)Chương 710: Tâm tư (3)

Cũng vì vậy mà hôm qua, bà cụ khóc lóc nói mình liên lụy gia đình, vợ ầm Ï mắng con không có lương tâm, vì người ngoài mà bất chấp sống chết của cha mẹ anh em, chẳng ai dám động vào.

Tiểu Du Nhi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Tô Mai, nói nhỏ: "Hai chị ở Phong gia xinh lắm át"

Tô Mai bất giác cau mày, thời đại này đẹp quá cũng không phải là chuyện tốt. Nhìn đi, chỉ là mượn bọn trẻ cái áo khoác mà gia đình đoàn trưởng Dương thành ra như vậy. Nay tốt mai xấu... Tô Mai nghĩ đến đó liền vội rũ bỏ dòng suy nghĩ trong đầu: "Đừng lo, đoàn trưởng Dương, anh trai và chị dâu của tôi đang ở nông trại Hồng Kỳ, đợi chút nữa tôi gọi điện cho anh ấy, nói anh ấy đi đưa áo khoác cho Kiến Tu."

Đoàn trưởng Dương hậm hực gật đầu.

Thấy anh ta không được thoải mái, bác Trà vội ra sân sau hối đầu bếp Uông mau dọn món ăn.

"Tiểu Khác đi làm về rồi sao?" Đầu bếp Uông cho rau nấm vào nồi.

"Khỏi đợi nó đi, ta không ở gần nông trại, ăn sớm chút, chứ để người ta về muộn, đường đêm không an toàn."

Đâu bếp Uông gật đầu, bưng nồi thịt cá đi ra ngoài.

Kết quả là, vừa đi tới sân trước, ông đã thấy hổ con đang tha một con sơn dương vào trong sân.

"Này, hổ con hôm nay giỏi quá tat"

"Ngao-" Hổ con há miệng, ngẩng đầu kêu to, khiến Lưu Văn Hạo và đoàn trưởng Dương trong phòng giật mình.

Đầu bếp Uông bưng nồi đi vào, Tô Mại vội vàng đặt bếp than nhỏ lên giường đất.

"Hổ con mới mang sơn dương về, mọi người ăn trước đi, tôi đi xem một chút." đầu bếp Uông đặt nồi xuống, đi ra ngoài.

Lưu Văn Hạo nhảy xuống giường đất trước mặt tiểu Du Nhi và Huyên Huyên, rồi nhìn ra ngoài qua tấm kính mờ mới lắp năm nay trên cửa sổ, sợ đến mức rụt cổ lại, anh ta đúng là không nghe lầm mà, nhà có hổi

Hòa Huyên đẩy đẩy anh ta nhưng không được, cô bé đành vội hướng ra ngoài hô: "Hổ..."

Hổ con đáp lại, nháy mắt đã lao vào nhà, Lưu Văn Hạo hai chân run rẩy, chết đứng tại chỗ.

Tô Mai nén cười, kéo cánh tay anh ta, nhãn anh ngồi xuống giường đất: "Đừng sợ, hổ con không cắn người đâu, nó ăn cháo thịt, uống sữa bột mà lớn đó. À, đúng rồi, hồi nó còn nhỏ, một phần sữa bột nó uống cũng là nhờ anh gửi đến, tính ra, anh cũng là cha của nó một nửa rồi."

Lưu Văn Hạo ngơ ngác đến nửa ngày, sau khi tiêu hóa những gì Tô Mai nói, anh lại nhìn, dưới sự trợ giúp của tiểu Du Nhi, Hòa Huyên leo lên lưng hổ đi qua đầm lầy.

Lông hổ con mềm mại như đồng cỏ - ngồi thoải mái quá đi, Hòa Huyên táy máy kéo kéo.

Tiểu Du Nhi vô pháp, kéo tay cô bé chạm vào phần lông ướt đẫm của hổ con.

"A-" Hòa Huyên sững sờ, vùng vẫy nhảy xuống đất, kêu tiểu Du Nhi lấy khăn tắm cho cô bé để bé lau nước trên thân hổ con.

Lưu Văn Hạo thấy Hòa Huyên làm gì tùy ý mà con hổ lớn cũng chẳng hề hé răng thì thần kinh căng thẳng dần nơi lỏng, lấy thịt cá cùng rau xanh đuổi theo cho đút cho Hòa Huyên.

Tô Mai xuống sân sau phụ đầu bếp Uông, nhanh chóng lột da sơn dương rửa sạch sẽ, thái thịt, để trên nên tuyết bên ngoài đông lạnh một hồi, cuộn hai miếng thịt dê mỏng đem ra phía trước.

Triệu Khác vừa mới vào sân, Tô Mai đã đưa cho anh cái giỏ tre, thấp giọng kể sơ những gì đoàn trưởng Dương vừa nói, cuối cùng lo lắng: "Nếu hai cô bé đó xinh đẹp như tiểu Du Nhi nói, chúng ta nên sắp xếp sao cho ta có thể để mắt đến chúng." Trong nông trại Hồng Kỳ có hàng vạn người, dù có giao cho Tống Chí Quốc chăm sóc, anh ta cũng không thể giám sát mọi lúc được, chỉ cần sơ suất một chút... đến lúc đó thì có nói gì cũng đã muộn rồi.

"Cơm nước xong anh sẽ gọi điện cho anh cả hỏi chuyện. Em ăn ở đâu?"

"Đầu bếp Uông ở ở sân sau hầm vịt già với mì hấp, em và bác Trà ăn ở phía sau."

Triệu Khác giúp cô chỉnh là khăn choàng cổ: "Vậy đi thôi."

Tô Mai gật đầu, quay người đi ra sân sau, vừa vào nhà, bác Trà đã chuẩn bị xong món mì hấp và một đĩa thịt dê xào thì là.

Tô Mai bưng mì, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ với bác Trà trước bếp, một bữa ăn ấm cúng.

Cơm nước xong, bác Trà ở lại rửa bát, Tô Mai ra phía trước, đẩy cửa phòng ngủ của cô và Triệu Khác, mở cái hòm xiểng, chọn bốn bộ nội ý cô chưa dùng qua, hai bộ quần áo len, không dám lấy áo bông, áo khoác mới, tất cả đều là quần áo cũ của cô, thậm chí còn có hai bộ quê mùa chắp vá, cũng có hai đôi giày cũ.

Bên trong được bọc một ra trải giường rách, bên ngoài phủ một chiếc khăn mưa cũ.

Tại bàn ăn, Lưu Văn Hạo nhìn những cây nấm tươi, rau chân vịt xanh mướt cùng những món lạ khác từ tay đầu bếp Uông. Khi rời đi, đầu bếp Uông không chỉ cho anh ta ít sợi nấm mà còn cho ít giống rau, cũng viết phương pháp gieo trồng.
Bình Luận (0)
Comment