Chương 711: Tâm tư (4)
Chương 711: Tâm tư (4)Chương 711: Tâm tư (4)
Ông cũng cho anh ta và đoàn trưởng Dương chút thịt dê, vì Lưu gia đông miệng ăn nên cho Lưu Văn Hạo nhiều hơn một ít.
Sau khi tiễn hai người đi, Tô Mai lấy hai phần gửi cho bác hai, bác ba ở cạnh trường. ...
Buổi chiều, Triệu Khác gọi điện cho Triệu Trác, nghe anh ta nói, quả thật hai chị em song sinh này rất xinh đẹp.
Hôm qua anh ta vừa đi, một đám thiếu niên tuổi mới lớn được dẫn đến nông trường, anh ta đang dẫn đội đi huấn luyện buổi sáng thì thấy người như sóng vây quanh chỗ ở của hai người.
Triệu Khác khẽ thở dài, hôm sau lái xe trượt tuyết đến chỗ thành phố Giai, tìm người phụ trách ban G, đưa cho anh ta một vé máy giặt tự động vốn định cho chị dâu, nói muốn đưa ba cha con Phong Chấn Nghiệp đến Y Ca. Vì là vùng cực đông không ai thèm đếm xỉa nên mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Phong Chấn Nghiệp còn chưa đến, Triệu Khác đã đến nông trại Hồng Kỳ trước đón hai chị em trở về Y Ca.
Cùng lúc đó, Tô Mai tìm tiểu đoàn trưởng Vương và ông đoàn trưởng, kể sơ chuyện Phong gia, hai người vừa nghe nói bọn họ là con cháu liệt sĩ, còn nói gì hơn nữa, phải bảo vệt
Ở nhà của Tô Mai thì không thích hợp, ba người cùng nhau bàn bạc, Tô Mai trả tiên mua nhà cũ của tiểu đoàn trưởng Vương.
Ngôi nhà này nằm giữa nhà của Hà San và bác ba, phía sau là nhà của đoàn trưởng nên bảo đảm an toàn.
Tiểu đoàn trưởng Vương nhờ con cháu sửa sang lại nhà cửa, quét tước dọn dẹp tuyết băng, ông đoàn trưởng mang theo vài xe tải chở củi khô, Tô Mai, đầu bếp Uông và bác Trà gói thêm hai cái mền cũ, cá, thịt, rau khô, mì gạo và ngũ cốc thô, dầu mắm muối gửi qua, phòng ấp bố trí đơn giản, giường đất cháy sém.
Hai chị em xuống khỏi xe trượt tuyết, khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lão, Tô Mai nhìn họ, vẫn mặc chiếc áo khoác hôm qua, ngoại hình rất xinh xắn, hai chị em đúng là rất giống nhau, vừa ngây thơ lại quyến rũ, rất có khí chất.
Triệu Khác đảo mắt, hàng rào tre đã được nâng lên và gia cố, mái nhà phủ một lớp đất sét mới, kho chất đầy củi khô, nhà có ba gian phòng, bước vào gặp nhà bếp, trái phải là hai phòng ngủ, mấy người ở cũng đủ nữa huống hồ gì là ba cha con.
"Đây là bà xã tôi, đồng chí Tô, còn đây là bác Trà. Vào nhà đi."
"Dì Tô, bác Trà." Hai người rụt rè chào hỏi, đứng đó như hai con chú cừu non đang chờ làm thịt, không dám nhúc nhích.
Tô Mai thấy thấy liền bật cười: 'bác Trà có chuẩn bị bữa ăn trong nhà cho mấy đứa rồi, vào ăn đi cho nóng."
"Cảm ơn ạ." Hai cô nàng xoay người, ôm lấy chắn bước vào nhà.
Bác Trà đặt mì lên giường đất, lấy một chậu nước ấm đầy, bảo họ rửa tay, rửa mặt rồi ăn nhanh.
Tô Mai giúp Triệu Khác mang hành lý còn lại của hai người vào nhà, ở lại nói cho bác Trà và hai cô gái tình hình trong thị trấn một chút, sau đó cùng Triệu Khác về nhà trước.
Vài ngày nữa tiểu Du Nhi sẽ đi, nên Tô Mai phải nhanh chóng chuẩn bị hành lý, còn phải tranh thủ dạy cậu cảnh giác với người ở chung. Vì vậy, mấy ngày cuối này, Tô Mai đưa cậu vào trong núi, dạy cậu cách sinh tồn, lẩn trốn hoặc tự chế pháo sáng để làm tín hiệu cầu cứu.
Sau mấy ngày lăn xả trên núi, cho đến khi Tiểu Du Nhi và cha lên xe trượt tuyết rời khỏi nhà, từ sườn núi nhìn thị trấn nhỏ có Tô Mai, Hòa Huyên, mấy người ông Cố khuất xa dần, cậu vẫn thấy có chút thất thần.
"Ba." Tiểu Du Nhi vặn cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn khuôn mặt che kín của Triệu Khác: "Mẹ con." Tiểu Du Nhi nuốt nước bọt, nói khó khăn: "Lúc nào cũng lợi hại vậy sao?”
Mắt Triệu Khác bỗng ánh lên một nụ cười: "Phương pháp lợi hại lắm đúng không?" Mặc dù không biết vợ mình dạy cậu nhóc những gì, nhưng anh nhớ đến những thứ cô mang theo khi đưa Tiểu Du Nhi lên núi, nào là cung tên, dao găm, rựa, ống trúc, hỏa dược, kíp nổ, công thức sáu năm, trong lòng cũng đoán được đôi điều rồi.
Tiểu Du Nhi há hốc mồm, không biết bắt đầu từ đâu, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh, hết lần này đến lần khác, mẹ chỉ cần quét mắt qua ổ tuyết liền đoán trong đó là thỏ hay rắn không trượt phát nào, chẳng buồn nhìn, dứt khoát vung tay đâm trúng con mồi thật gọn nhẹ, ngoài ra còn tháo lắp súng xoành xoạch, dường như rất quen thuộc với đạn bom.
"Ba, hồi mẹ còn trẻ là nhân viên bí mật lợi hại như vậy hả?”
Ngón tay của Triệu Khác cong lại, anh không trả lời đúng hay sai, chỉ nói ẩn ý: "Ai cũng có nhiều mặt mà, sau này con chung đụng với người khác, nhớ phải cảnh giác, mẹ dạy con cái gì thì cũng cố mà nhớ lấy một chút."
Tiểu Du Nhi tự nhận mình đã đoán đúng hướng, thở dài rồi hơi thả lỏng ngả người về phía sau, nằm trên xe trượt tuyết nhìn lên bầu trời, lắng nghe tiếng tuyết rơi: "Nhớ lời mẹ dạy một chút à? Mẹ đúng là... Haiz!"