Chương 712: Nhiệm vụ (1)
Chương 712: Nhiệm vụ (1)Chương 712: Nhiệm vụ (1)
Tiểu Du Nhi gãi gãi mũ đội trên đầu, giọng nói thể hiện tâm trạng phức tạp: "Một người thay đổi là như vậy thật hả! Con biết mẹ con rất thông minh, hồi đi nhà trẻ đã biết cắt giấy, tiểu học vẽ tranh cũng rất đẹp, còn biết làm đồ chơi, con nít mà cứ như người lớn, lại còn tự học chương trình cấp hai, cấp ba, ngoại trừ không thạo việc nhà lắm thì chỗ nào cũng giỏi, mẹ giỏi như vậy nhưng cũng chẳng khác gì mẹ của người khác. Mẹ làm việc trong xưởng đồ chơi để kiếm tiền, người khác cũng vậy. Ba nhìn hiệu trưởng Thái đi, không chỉ là một anh hùng chiến đấu mà còn quản lý một trường học, mẹ rồi Tam Mao, Tứ Mao, mỗi người hưởng hai chục mẫu đất. Haiz! Ba, tâm trạng con giờ phức tạp lắm đó, ba... có hiểu không?" Nó biết mẹ nó ban đầu là nhân viên bí mật à?! Bất ngờ chưa?
Triệu Khác giơ tay tát cậu một cái: "Sao không tự nói mình ngu ngốc đi, bản lĩnh của mẹ con, ba con với anh con ai mà chẳng biết, con lại là đứa ở trong nhà lâu nhất nữa, chậc!"
"Cái gì?!" Tiểu Du Nhi chống xe trượt tuyết ngồi dậy, bất ngờ nói: "Mấy anh con cũng biết sao?"
Triệu Khác dường như sợ cậu con trai chịu kích động không lớn: "Năm Niệm Huy năm tuổi, dưới sự chỉ dạy của mẹ con, nó đã tháo lắp súng ống vượt bậc phần lớn chiến sĩ rồi."
Anh Lâm mới năm tuổi được đồng tử quân đặc biệt chọn nhập ngũ vì khả năng tháo lắp súng lợi hại, cậu biết điều đó, nhưng cậu không ngờ chính mẹ cậu là người đã dạy anh ta cách tháo lắp, chế tạo súng: "Con cứ tưởng là ba dạy anh ấy?"
Triệu Khác nghiêng mặt liếc con trai: "Lúc đó ba bận chuẩn bị cho bộ đội đặc công, lấy đâu ra thời gian?"
Tiểu Du Nhi khẽ bẹp miệng, lại nằm ngửa ra sau: "Cả nhà ai cũng giấu con."
"Có ai cố ý giấu chuyện gì đâu." Năm đó, khi anh từ thủ đô trở vê quân khu phía nam, mang theo Đan Tuyết và vợ chồng Cố Bát, không bao lâu sau, ông Cố đưa bác Uông và bác Trà đến, Tiểu Mai không ở lại được, sau khi đi rồi, cô lại vội vẽ vời, rồi có thai Hòa Huyên: "Là do con không đủ thông miinh thôi."
Tiểu Mai buồn rầu ở nhà vẽ tranh, tuy nói là đang thiết kế đồ chơi, nhưng nếu Tiểu Du Nhi có tâm, lẽ nào chẳng phát hiện được điểm mâu thuẫn, Niệm Huy tốt nghiệp đồng tử quân, về nhà chỉ ở mấy hôm là đoán ra được lúc đó Tiểu Mai đang làm công chuyện rồi.
Triệu Khác nói vậy, Tiểu Du Nhi không hẳn là không hiểu, nên cậu mới ôm ngực, kêu than: "Ba, đừng sát thương con nữa được không? Chín năm cuộc đời của con bị mọi người làm cho điên đảo mất rồi-"
"Hây!" Triệu Khác quất roi ngựa, không sát thương cậu nữa.
Khi hai cha con đến nông trại Hồng Kỳ, gia đình Tống Chí Quốc đã mang hành lý đợi sẵn ở đó tự bao giờ.
Triệu Khác nhìn quần áo mới của cả nhà, hành lý chất đống dưới chân: "Đi hết sao?"
"Giản Tuyết với Giản Phương không đi." Tống Chí Quốc xoa xoa đầu hai cô con gái: 'Phần lớn các giáo viên và học sinh chưa về. Hiện giờ ở trường không có lớp học, nên tôi gửi chúng về chỗ của cha mẹ tôi ở vài ngày. Không phải hôm nay anh đi sao? Để ba đứa nhỏ đi xe đến thủ đô, tôi với chị dâu anh không yên tâm lắm, hay hai chúng ta đưa bọn trẻ đi đi."
Triệu Khác bất lực gật đầu, phất roi, điều khiển xe trượt hướng vào trong: "Chờ tôi một chút."
Tô Mai và Tiểu Du Nhi ở trên núi mấy ngày, săn được rất nhiều mồi, trong đó có ba con lợn rừng và bốn con sơn dương.
Xử lý xong, hôm nay chuẩn bị một thúng thịt lợn rừng, một thúng thịt sơn dương, còn có các loại rau khô, lương khô, và quần áo cũ. Chuẩn bị một chân dê, một đầu lợn om và một chân sau lợn cho anh cả và chị dâu, phần còn lại sẽ tặng cho các giáo viên và học sinh đến từ tỉnh Tương hai ngày trước.
Dụ Lan đến trường nên vắng nhà, có người báo tin cho Triệu Trác.
Triệu Trác đang dẫn một nhóm người huấn luyện trên nên tuyết, nhận được tin, liên thắng chó quay về.
Sau khi cất thịt vào nhà, Triệu Trác xoay người cầm một túi nải đưa cho Tiểu Du Nhi: "Bác gái cháu mua cho cháu áo lông dê, với áo khoảng nỉ, giày bông đó."
"Cảm ơn bác trai bác gái."
"Ừ" Triệu Trác xoa xoa đầu cậu nhóc: "Gia nhập quân đội nhớ phải tập luyện cho tốt, đừng gây chuyện, làm anh tư anh năm của cháu mất mặt." Tiểu Cẩn là hướng dẫn viên của lớp đồng tử quân nhỏ, còn Niệm Doanh là hậu cần kế toán của đồng tử quân, Triệu Khác không lo cậu bị ức hiếp, chỉ lo cậu ỷ có người chống lưng, rồi lười biếng, gây chuyện.
Nếu mẹ không dẫn cậu vào núi một chuyến, Tiểu Du Nhi thực sự không nghĩ đến việc hăng hái nhập ngũ là như thế nào, cậu tương đối phật hệ, hơn nữa, mấy năm trước cậu đi theo cha mình tham gia huấn luyện bộ đội buổi sáng, cảm thấy cuộc sống huấn luyện bộ đội chả có gì hứng thú, định trở về thì nghe nói cha cậu đã đăng ký cho cậu, vài ngày tới sẽ đưa cậu đi thủ đô tham gia đánh giá đồng tử quân, cho nên cậu liền bí mật lập hai kế hoạch, một là cố ý thi trượt, hai là một đi không trở lại, sau hai năm hòa nhập sẽ tham gia đoàn văn nghệ, thổi tiêu, thổi sáo, đánh trống.