Chương 713: Nhiệm vụ (2)
Chương 713: Nhiệm vụ (2)Chương 713: Nhiệm vụ (2)
Nhưng bây giờ thì... Tiểu Du Nhi lau mặt, nghiêm túc gật đầu, đồng ý với bác.
"Nhân viên được ủy thác đâu rồi?" Triệu Khác đứng lên nói: "Em đi xem một chút."
Triệu Trác liếc nhìn đống rơm phủ trên xe trượt tuyết của Triệu Khác, nhưng không ngăn cản: "Nhà bên cạnh kho thóc ở phía tây."
Triệu Khác lái xe trượt tuyết đi, không đưa theo Tiểu Du Nhi. Triệu Trác vỗ vỗ vai cháu trai: "Đi thôi, bác đưa cháu ra cổng gặp mấy người của đoàn trưởng Tống."
Tiểu Du Nhi gật đầu, theo Triệu Trác lên xe trượt tuyết, đi ra cửa.
Nhờ Tống Chí Quốc chiếu cố, cả chục người được xếp vào một sân, nhà tuy dột nát, gần chuồng gia súc, may mà kho đủ củi khô, giường đất sưởi được ấm.
Khi đoàn người tới đây, Triệu Khác không thể phân thân đến đón họ được, Phong Chấn Nghiệp cũng theo chân họ hai ngày qua, lúc này nghe được động tĩnh, mọi người chạy ra, nghi ngờ nhìn Triệu Khác lái xe trượt tuyết đến.
Triệu Khác kéo dây cương chặn ngang cửa, cởi khăn che xuống, gọi bọn họ: "Lại đây, dọn đồ đi."
Nói rồi, anh cầm một cái thúng tre đưa cho người đàn ông trung niên ăn mặc mỏng manh bên cạnh Phong Chấn Nghiệp.
Hơn hai trăm cân, sao bên kia có thể xử lý được.
Mấy người sững sờ một hồi, vội vàng bước tới, bắt lấy cái giỏ tre đang rơi xuống.
Lực không tương đồng làm thúng tre nghiêng ngả, để lộ nào là chân lợn, đầu lợn, đầu dê được bọc trong một lớp giấy dầu trong suốt dưới lớp cỏ khô, phần bên dưới là cá khô. Ngửi thấy mùi thơm, nhiều người không hẹn cùng nuốt nước bọt.
"Đoàn trưởng Triệu?" Phong Chấn Nghiệp hỏi.
Triệu Khác gật đầu, mắt quét qua bọn họ một lượt, quả nhiên là như lời anh cả nói qua điện thoại, phần lớn đều là mặc quần áo mỏng dính, người còn bị thương: "Bỏ mấy thúng tre xuống, mọi người lui về phía sau đi."
Mọi người nhìn nhau, mặt mày ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng.
"Đoàn trưởng Triệu, mau vào nhà sưởi ấm." Mọi người hăng hái nói.
Triệu Khác dọn đồ, lấy túi thuốc ra chữa trị vết thương cho bọn họ, sau đó hẹn Phong Chân Nghiệp ở Y Ca rồi rời đi.
Nhìn bóng Triệu Khác khuất dần, hiệu trưởng Thái vỗ vỗ vai Phong Chấn Nghiệp, cảm kích: "Cảm ơn Tiểu Phong nhé!" Không có anh ta, đoàn trưởng Triệu chắc gì đã biết họ là ai, huống hồ là đến hỗ trợ.
Chủ nhiệm Tả thấy thuốc tốt liền lấy một chiếc đồng hồ quả quýt và một xấp tiền giấy đặt lên giường đất, những người khác thấy thế cũng nhìn nhau cười, lấy những tờ tiên giấy mình có ra.
Phong Chấn Nghiệp há hốc.
Hiệu trưởng Thái cầm xấp tiền, đẩy tới trước mặt anh ta: "Giúp chúng tôi chuyển cho đoàn trưởng Triệu, thời buổi này chẳng ai giàu có đâu, chúng tôi không thể vì lòng hảo tâm của anh ta mà làm gánh nặng cho anh ta được."
Từ Nghênh, vợ của chủ nhiệm Tả và vợ của hiệu trưởng Thái kiểm kê, ghi nhớ những thứ Triệu Khác mang đến. Hai người ghi lại sổ sách, lo lắng nói: "Ban ngày ban mặt anh ta gửi cho chúng ta nhiều đồ như vậy, liệu có ảnh hưởng đến anh ta không?”
Hiệu trưởng Thái cười lắc đầu: "Vừa ra khỏi sân, đoàn trưởng Triệu đã treo hai cây chổi lên lưng xe trượt, bao nhiêu dấu tích cũng mất sạch. Lại còn..." Ông ta chỉ tay về phía vách: "Xe trượt tuyết của anh ta cũng chất đầy rơm rạ, anh ta hẳn không quên chuồng gia súc bên kia."
Chủ nhiệm Tả khẽ nhếch khóe miệng: "Nghe nói trước đây đoàn trưởng Triệu là trung đoàn phó trong đội trinh sát."
Vài người ngạc nhiên, chẳng trách làm việc cẩn thận như vậy.
"Đồng chí Tưởng." Hiệu trưởng Thái nhìn người vợ già của mình rồi xoa bụng: "Anh thấy đồ ăn vừa tới có mấy món chín rồi, làm một mâm thiết đãi mọi người cho đỡ thèm được không?”
"Tưởng bở à." Tưởng Ngọc Hoa nửa đời dạy thanh nhạc trừng ông: "Thịnh soạn thì không được, nhưng vài nồi cải trắng hấp thì có thể."
Hiệu trưởng Thái thở dài, chắp tay năn nỉ bà.
Những người xung quanh thấy ông hiệu trưởng tác quái liền cười ồ lên, nỗi bất bình, phiền muộn trong lòng dường như tan biến, mặt mày giãn ra.
Từ Nghênh và Tưởng Ngọc Hoa cùng hai nữ sinh vui vẻ ra ngoài nấu cơm, thứ nhất là ấm lòng, thứ hai là nhờ có sự xuất hiện của đoàn trưởng Triệu, mấy ông ở đây mới có thể nguôi ngoai sau chuyện bị đồng nghiệp, học trò mình phản bội. ...
Đến thành phố Giai, nhân lúc tàu hỏa chưa tới, Tống Chí Quốc muốn đưa vợ con về nhà cha mẹ đẻ nên mời Triệu Khác và Tiểu Du Nhi cùng đi.
Triệu Khác lịch sự từ chối, đợi họ đi xa rồi liền quay đầu ngựa, thắng ngựa đi tới nhà ăn Quốc Doanh.
Còn Tống Chí Quốc đưa vợ con đến sân xưởng máy móc, lên lầu bước vào nhà chào cha, sau đó hớn hở lấy rượu Mao Đài và một bọc đậu nành trong túi ra: "Cha, uống một chén chứ?"
Ông cha đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn con trai, lại nhìn Lý Lực Cường, ông đứng dậy nói: "Đi theo cha.”
Nói rồi, ông đẩy cửa bước vào thư phòng. Tống Chí Quốc đắc ý cầm Mao Đài đậu nành đi theo. "Ngồi đi." Ông cha chỉ vào phía đối diện bàn làm việc: "Nói, chuyện danh ngạch là sao?”