Chương 714: Nhiệm vụ (3)
Chương 714: Nhiệm vụ (3)Chương 714: Nhiệm vụ (3)
"Không phải con đã nói trong điện thoại rồi sao, đoàn trưởng Triệu ở Y Ca cho con một cái, sau đó sẽ giúp Lý Lực Cường đăng ký."
Ông lão kìm nén lửa giận trong lòng: "Rốt cuộc danh ngạch của đoàn trưởng Triệu là cho ai?"
Tống Chí Quốc mím môi dưới khó chịu: "Cha, chuyện này cha không cần lo, dù có danh ngạch hay không, Lực Cường cũng phải tham gia đánh giá. Nếu đã như vậy, chi bằng tự mình theo đúng quy trình, nhường danh ngạch lại cho Gian Vĩ đi. Sau này vào đồng tử quân rồi, nó cũng sẽ không bị người ta khinh là đi cửa sau."
"ÀI" Cái đạo lý gì đây, cha già phẫn nộ: "Vậy là Lực Cường phải cảm ơn con đã cướp danh ngạch của nó sao?"
"Cha, cướp cái gì chứ, nói vậy thì khó nghe quá, Lực Cường với Giản Vĩ là anh em, hai đứa cùng vào không phải rất tốt sao? Lực Cường có Giản Vĩ giúp đỡ vẫn tốt hơn là đi một mình."
Ông lão bất lực nhắm mắt, trong lòng thất vọng không thể tả nổi: "Chúng bây muốn danh ngạch, sau này đừng có gặp Lực Cường mà nói chuyện hai năm nuôi dưỡng, bao nhiêu ân oán hôm nay dứt sạch."
"Cha, cha nói cái gì vậy...
Ông lão nâng tay lên: "Gọi Lực Cường vào."
Tống Chí Quốc đau đầu nhìn cha già, mở cửa gọi Lý Lực Cường đến.
Ông lão nắm lấy tay Lý Lực Cường, khẽ thở dài: "Chuyện danh ngạch, cháu uất ức rồi. Vừa rồi ông đã nói chuyện với đồng chí Tống Chí Quốc, chuyện danh ngạch xem như là trả ơn nuôi dưỡng cháu hai năm, sau này chẳng ai nợ gì ai nữa. Nó không nhắc chuyện ân, con cũng đừng nhớ chuyện oán."
Lý Lực Cường hơi ngẩn người, lập tức bối rối, nói vậy chẳng phải là nếu đánh giá không đạt, cậu sẽ không thể quay lại, mọi thứ chấm dứt hết rồi sao.
Không còn đường lui rồi! Lý Lực Cường nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì cứ thẳng tiến không lùi thôi!"
Ông lão thấy cậu tuổi còn trẻ đã hiểu được lời ông, ra vẻ đồng tình, xoa xoa đầu cậu, vừa trìu mến lại tán thưởng.
Sau khi đuổi con trai đi, ông lão mở ngăn kéo, đưa cho cậu một phong bì đựng tiền: "Cháu giữ cái này".
Lý Lực Cường lắc đầu.
"Không cần thật sao?" Ông lão không khỏi cười thành tiếng.
Lý Lực Cường nghẹn ngào nói: "Không phải ông nói sẽ không còn quan hệ gì sao?"
"Ý ông là, cháu sẽ không liên quan gì đến nhà Tống Chí Quốc nữa, ông có nói sẽ không làm ông của cháu đâu."
Lý Lực Cường không nhịn được, hai mắt đỏ hoe, quật cường bĩu môi: "Có gì khác nhau chứ?”
"Khác lắm đó!" Ông lão cười cười, không nói nhiều về chủ đề này, thay vào đó ông nói: 'Lực Cường, bên Triệu gia cũng có một thằng nhóc tham gia đánh giá với cháu đúng không?”
"Dạ, cậu ấy tên là Triệu Du, hơn cháu nửa tuổi, học năm hai sơ trung rồi."
"Lợi hại lắm đúng không?"
Lý Lực Cường gật đầu.
"Đoàn trưởng Triệu có bốn người con trai, cậu nhóc không phải là người lợi hại nhất đâu. Con trai cả của anh ta, Triệu Cẩn, năm nay mười bảy tuổi, mười tuổi đã vào đồng tử quân rồi, mười lăm tuổi tốt nghiệp đồng tử quân. Cũng trong năm đó, nó tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận với kết quả xuất sắc, thi đậu học viện chỉ huy lục quân, tháng sáu năm nay sẽ tốt nghiệp và làm hướng dẫn viên đồng tử quân của lớp nhỏ."
"Hai, hai năm đã tốt nghiệp đại học?" Lý Lực Cường thất thanh.
Ông lão mỉm cười gật đầu: "Con nuôi Lâm Niệm Doanh tài năng xuất chúng nên mới tám tuổi đã được đặc cách vào đồng tử quân, mười ba tuổi thi đậu đại học kinh tế ở thủ đô, mười lăm tuổi tốt nghiệp đại học, làm hậu cần của Đồng tử quân với danh nghĩa là kế toán."
"Mười ba tuổi thi đậu đại học!" Lý Lực Cường sốc thêm lần nữa: "Cháu mới năm hai tiểu học." Cậu cứ ngỡ mình đã là người giỏi nhất trong số các bạn cùng trang lứa, nhưng nào ngờ...
Ông lão tinh nghịch lắc lắc ngón tay: "Họ không phải là người giỏi nhất đâu, trong bốn con trai của Triệu gia, cậu ba Lâm Niệm Huy mới là người lợi hại nhất. Năm tuổi đã vào đồng tử quân, tám tuổi trở thành binh vương của đồng tử quân, thành tích đó đến nay vẫn chưa ai phá được."
"Vậy giờ anh ta ở đâu?"
"Đi du học rồi." Lão già nhét phong thư vào trong túi Lý Lực Cường, võ vai cậu: "Lực Cường, hôm nay ông nói nhiều với cháu như vậy để cho cháu biết, đừng quan trọng việc ở trước mắt, hãy nhìn ra thật xa, trời cao đất rộng, còn có rất nhiều người giỏi hơn cháu, nếu cháu muốn trở thành đại bàng thì hãy cố gắng đuổi theo nó!"
"Vâng!" Lý Lực Cường gật đầu chắc nịch.
Dì Tô có nói cậu khá giống với Niệm Huy của dì, nhưng cậu muốn giống anh ấy nhiều hơn cơ, muốn đuổi kịp anh ấy và vượt qua anh ấy, hy vọng sẽ có một ngày cùng sánh bước với anh ấy, cùng thực hiện nhiệm vụ, cùng vác súng ra chiến trường...
"A Thiết!" Ở thị trấn nhỏ nào đó xa biên giới, Tiểu Hắc Đản khịt mũi: "Vâng, nhất định là mẹ rất nhớ con." "Triệu Hồng Hà, chú Quang tìm."
"Đây." Tiểu Hắc Đản nhanh chóng kiềm nén cảm xúc trong lòng, đứng trước gương chỉnh bím tóc, vội vàng ra khỏi phòng, xoay người gõ cửa phòng làm việc.
"Mời vào."