[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 715 - Chương 715: Cãi Vã (1)

Chương 715: Cãi vã (1) Chương 715: Cãi vã (1)Chương 715: Cãi vã (1)

Tiểu Hắc Đản đẩy cửa bước vào phòng, người đàn ông mặt đen ngồi sau bàn làm việc vẫy tay với cậu, sau đó ném một chiếc hộp gỗ cho cậu: "Cầm hộp này đi một vòng Băng Thành, tìm Phi Ưng, anh ta sẽ chỉ cháu địa điểm."

Tiểu Hắc Đản phỏng đoán bên trong chiếc hộp là một khẩu súng.

Bắt cậu giao súng ư?!

"Có giới hạn thời gian không?”

"Về trước tháng ba năm sau là được."

Tiểu Hắc Đản nhướng mày ngạc nhiên: "Khó như vậy sao?"

Người đàn ông lắc đầu, anh ta cũng thấy khó hiểu, không phải chỉ là đưa đồ thôi sao? Có nhất thiết phải lâu vậy không?

"Đi đường cẩn thận." Anh ta nghỉ ngờ vật trong hộp đã bị rò rỉ, nếu không thì sao lại đến nỗi như vậy được.

Tiểu Hắc Đản đáp lời, vén vạt áo lên, nhét chiếc hộp vào lưng quần, sau đó lại thắt chặt lưng quần to rộng lại một chút, gói chiếc hộp gỗ kỹ lưỡng xong mới ra ngoài.

Khóe môi người đàn ông giật giật: "Triệu Hồng Hà, cháu là nữ sinh..."

Tiểu Hắc Đản ma mị nháy mắt với anh ta một cái, mở cửa rời đi.

Người đàn ông: ”..."

Sau khi ra khỏi thư phòng, Tiểu Hắc Đản trở vê phòng lấy hộp gỗ ra, thay quần áo, mở tủ lấy quân phục mặc vào, sau đó cúi xuống gầm giường lôi ra một đôi giày giải phóng đặc chế, quấn bím tóc lên, đội mũ.

Cậu mở một chiếc chăn mỏng, cho hộp gỗ vào giữa rồi gói lại thành một khối như đậu hũ, sau đó chọn ra một vài bộ quần áo dày, chất liệu tốt, đặt lên trên tấm trải giường, thành thục bao lại.

Tiểu Hắc Đản đeo tay nải lên, nhìn về phía sau, cầm túi đựng quân trang và ấm nước rồi đi ra ngoài.

"Hồng Hà." Nhân viên kế toán gọi lớn, ném tới một túi vải: 'Đi đường cẩn thận!"

Tiểu Hắc Đản đưa tay bắt lấy, mở ra xem, có tiên, một tờ giấy giới thiệu còn trống và một thẻ sinh viên còn trống.

Tốt, cậu có thể đổi thân phận mới rồi.

"Tiếp theo." Sau khi đi qua phòng bếp, cậu lại được ném một chiếc túi khác.

Tiểu Hắc Đản bắt lấy, mở miệng túi thì thấy bên trong có bánh ngô, trứng vịt muối, hoa quả rửa sạch, cả bánh xốp.

"Cảm ơn." Tiểu Hắc Đản chắp tay, ra ngoài đưa chiếc bánh ngô cho người đánh xe, cậu tháo hành lý quăng lên xe xong thì leo lên.

Người đánh xe cắn một miếng bánh ngô, tay vung roi, chiếc xe bò chậm rãi rời thị trấn nhỏ, đi về phía thành phố gần nhất.

Tiểu Hắc Đản ăn hai cái bánh ngô với một cái trứng muối, uống mấy ngụm nước rồi dựa vào hành lý gật gù ngủ.

Người đánh xe nghe thấy động tĩnh phía sau, trong mắt thoáng ánh lên một nụ cười, chiếc xe càng chạy vững.

Đến ga tàu hỏa, Tiểu Hắc Đản mở bừng mắt, lật đật ngồi dậy khỏi xe bò, nhìn xung quanh một lượt, lười biếng ngáp dài, xoay người xuống xe, thu dọn hành lý, đưa cho người đánh xe một xu, nói cảm ơn xong liên bước vào nhà ga.

Sau khi lên tàu, Tiểu Hắc Đản quét mắt qua toa, nhắm trúng một nhóm học sinh, cậu gọi mấy anh chị, lấy trái cây trong túi ra chia cho mọi người, thuận thế ngồi ở giữa, chỉ trong chốc lát, cậu đã nắm được thông tin, làm quen với mọi người.

Người đi người chơi, một số người ở lại thành phố, một số người tiếp tục lên phía bắc. Vài ngày sau, họ đến Băng Thành, mấy học sinh phấn khích, vừa thấy tuyết bên ngoài cao đến cảng chân liền như trống đánh xuôi.

Tiểu Hắc Đản tạm biệt mấy người đó, lấy cớ đi thăm chú mà xuống xe, rồi vụt vào một con hẻm vắng vẻ, lúc trở ra, ngoại hình cậu thay đổi, danh tính cũng thay đổi. Một nam sinh vóc người nhỏ nhắn vừa xuống tàu, Tống Thành Dụ.

Tống Thành Dụ có một người cô khi trẻ kết hôn ở Băng Thành. Tiểu Hắc Đản cầm giấy giới thiệu và thẻ sinh viên đăng ký vào trung tâm tiếp nhận do quân đội HW thành lập, ban ngày lấy cớ tìm người thân, hoạt động riêng lẻ.

Tiểu Hắc Đản nhìn chằm chằm vào từ Hắc Ưng trên tờ giấy cậu bắt được, cậu lấy cớ cô mình và con trai đã chuyển nhà đến thành phố Giai, lấy hành lý ra quầy mua vé tàu hỏa đến thành phố Giai.

Tại xưởng máy, Tống Thắng Lợi, cha của Tống Chí Quốc, nhận được thông báo.

Nghe tin người thân ở quê lên tìm mình, ông vội vàng chạy đến phòng bảo vệ.

"Xưởng trưởng!" Bảo vệ nhìn ra cửa thấy Tống Thắng Lợi dẫn đầu vội đứng dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Hắc Đản nở nụ cười: "Chú, chắc chú không biết cháu nhỉ, cháu là tiểu Tống Thành Dụ, cha cháu nói hồi cháu còn nhỏ chú đã từng bế cháu."

Tống Thắng Lợi gật đầu với người bảo vệ, đi qua anh ta, bước nhanh tới trước mặt Tiểu Hắc Đản, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: "Mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi, nếu cháu không tự đến đây tìm, có tình cờ gặp trên đường, chú cũng không dám nhận đâu."

Tiểu Hắc Đản cười ngây ngô: "Cháu đi với các bạn học, có ghé ngang Băng Thành, cha cháu bảo cháu đến thăm chú."

"Cha cháu có khỏe không?"

Bóng dáng của Triệu Khác chợt lóe lên trong tâm trí Tiểu Hắc Đản: "Vẫn khỏe, vẫn khỏe ạ."
Bình Luận (0)
Comment