[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 716 - Chương 716: Cãi Vã (2)

Chương 716: Cãi vã (2) Chương 716: Cãi vã (2)Chương 716: Cãi vã (2)

"Ở đây lạnh lắm, cháu chưa từng đến đây nên chắc không quen đâu. Lạnh đến mức mặt mày tái xanh rồi kìa, đi, mau theo chú vào nhà." Vừa dứt lời, Tống Thắng Lợi xách hành lý của cậu, nói cảm ơn bảo vệ xong thì đưa cậu vào sân nhà.

Tiểu Hắc Đản tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, theo ông vào trong tòa nhà.

"Trời tối rồi, thôi thì tạm ở chỗ chú một đêm trước đi, ngày mai chú đưa cháu đi Y Ca" Tống Thắng Lợi đi tới trước, nhỏ giọng nói: "Cấp trên nói cháu tới đó rồi hẳn là sẽ biết tìm ai."

Tiểu Hắc Đản giật thót, suýt nữa tim bay ra ngoài.

Y Ca! Súng!

Trong nháy mắt, Tiểu Hắc Đản liền hiểu ra.

Hồi còn trẻ, mẹ cậu đã cải tiến kiểu 54 thành kiểu 59, hiện tại vẫn là vũ khí được lựa chọn sử dụng trong quân đội. Mà thứ cậu đang mang theo, nếu cậu đoán không lầm, hẳn là khẩu M16A1 cậu lấy được trong nhiệm vụ lần trước.

Tiểu Hắc Đản trong lòng không khỏi hớn hở, cười toe toét, vậy là đang thưởng cho nhiệm vụ của cậu nhỉ?

Cũng đã gần năm tháng rồi, haha... Cậu muốn ăn mì cá của mẹ, muốn ăn cá khô của mẹ, muốn ăn món chiên của mẹ... Buổi tối cũng muốn được ngủ với mẹ, bóp chết chú Triệu đi. Nghĩ đến vẻ mặt của Triệu Khác, Tiểu Hắc Đản mím môi muốn cười. À, còn em gái Hòa Huyên nữa, cậu muốn chở cô bé đi chơi, muốn đưa bé đi trượt băng, cùng bé đắp người tuyết, làm đồ chơi cho bé, khiến cho trong lòng cô bé chỉ có một người anh trai này thôi...

Đêm hôm đó, Tiểu Hắc Đản phấn khích đến không ngủ được, hết lần này đến lần khác bật đèn pin nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt xem giờ, cảm thấy thời gian trôi qua sao mà chậm vô cùng tận, hận trời không mau sáng, gắn cánh bay về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hắc Đản chào tạm biệt, nói mấy đồng chí ở Băng Thành còn đợi cậu.

Tống Thắng Lợi đưa cậu đến ga tàu, cùng cậu diễn trọn vở kịch, mua vé tàu giúp cậu.

Tiểu Hắc Đản hỏi số điện thoại của Y Ca, đợi ông ta đi xa rồi thì gọi cho Triệu Khác. Sau đó, cậu đem hành lý lên tàu ngồi một lúc, lại xuống tàu, tìm một chỗ cải trang thành Triệu Hồng Hà, lần nữa mua mua vé xe đến thành phố Giai.

Triệu Khác đang ăn sáng, định đưa mọi người đi tuần tra dọc bờ sông thì nhận được cuộc gọi của Tiểu Hắc Đản.

Triệu Khác đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng làm việc, mặt không kìm nén được niềm hạnh phúc, nói chuyện với nhóm Tiền Nhạc Thủy xong liền ra chuồng dắt ngựa, lấy roi lái xe trượt tuyết ra khỏi thị trấn nhỏ.

Khi Tiểu Hắc Đản đến thành phố Giai, trước tiên cậu cầm tiền đến cửa hàng bách hóa mua cho Hòa Huyên một chiếc khăn quàng cổ và mũ len đỏ thâm, một đôi giày da nhỏ, một chiếc áo khoác hồng với kẹo sữa. Cậu cũng mua một bộ khăn quàng cổ và mũ len đỏ thâm cho Tô Mai. Cậu mua cho Triệu Khác, ông Cố và sư phó Uông rượu Mao Đài Tây Phượng Tháp Hồng của núi hoa, mua một chiếc áo khoác cho bác Trà.

Túi lớn túi nhỏ đứng đợi bên đường Đông Giao của thành phố Giai một lúc, trời đất mênh mông, không một bóng người, Tiểu Hắc Đản lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, nhẩm tính khoảng cách, cậu chán chường nhận ra, từ lúc gọi điện đến giờ mới có hơn bốn tiếng, mà từ Y Ca đến đây ít nhất cũng phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ.

Không chờ được nữa, Tiểu Hắc Đản quay người, quyết định đi đến một nông trại gần đó, thuê xe trượt tuyết đưa cậu đến Y Ca.

Hai bên gặp nhau tại địa điểm cách Y Ca hơn trăm dặm, Triệu Khác thấy Tiểu Hắc Đản cải trang thành con gái, khóe môi giật giật, chậm rãi đưa xe trượt tuyết tới gần, đem hành lý của cậu lại chỗ mình, nói cảm ơn người đánh xe, rồi quay đầu ngựa trở về.

Mọi chuyện ổn thỏa, hai tay Tiểu Hắc Đản ôm lấy cánh tay Triệu Khác, dựa vào anh, nói: "Chú Triệu! Mẹ có biết cháu về không?"

Triệu Khác nhìn Tiểu Hắc Đản lúc này vô cùng trẻ con, vươn tay ôm lấy cậu: "Nhận được điện thoại của cháu thì chú đi liền, chưa kịp với cô ấy. Cháu cứ để vậy mà về nhà với chú à?"

Tiểu Hắc Đản giơ giơ ngọn tóc: "Thế nào, thấy cháu cải trang giỏi không?”

"Giỏi." Trinh sát bọn họ không ngụy trang, cho nên Triệu Khác cũng khá kén mắt.

"Về lý thì cháu vẫn còn ở nước ngoài, nếu không cải trang thì không được đâu."

"Cháu dùng hộ nhân viên hả?"

Tiểu Hắc Đản gật đầu: "Triệu Hồng Hà, 14 tuổi, từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, một năm thì hết hơn nửa năm sống ở viện điêu dưỡng với bà. Cha cô ấy là Triệu Chấn, trưởng trung đoàn hai của pháo binh thủ đô, mẹ cô ấy mất sớm."

Triệu Khác nhớ thông tin này, giũ giũ chăn bông mang theo, quấn quanh người cậu: "Tối qua chắc không ngủ được, giờ nằm xuống ngủ chút đi, có gì vê nhà nói tiếp."

Tiểu Hắc Đản ngoan ngoãn nằm xuống, Triệu Khác duõi tay kéo tấm nỉ phía trên bảo vệ đầu cậu.

Nằm một hồi, Tiểu Hắc Đản cũng không ngủ được lại bò dậy, hỏi huyên thuyên: "Chú Triệu, mẹ cháu có nói là nhớ cháu không? Có làm giày vải cho cháu không, mua giày bên ngoài mang chẳng hợp chân gì cả, cháu muốn đi giày vải của mẹ, muốn ăn cá khô, nấm xào của mẹ... Hòa Huyên đã biết chạy chưa? Em ấy có giống cháu không? Liệu em ấy có gọi anh trai không..."
Bình Luận (0)
Comment