Chương 717: Cãi vã (3)
Chương 717: Cãi vã (3)Chương 717: Cãi vã (3)
Triệu Khác bị cậu làm cho đau đầu, nhấn cậu nằm xuống đống chăn.
Xe trượt tuyết đến gân thị trấn, xa xa nơi lối vào bỗng xuất hiện một người tuyết, hai cha con đến gần mới hoảng hồn: "Tiểu Mail"
"Mẹ..." Tiểu Hắc Đản vừa lên tiếng, mắt liên đỏ hoe, không đợi xe dừng lại mà chao đảo lao xuống, bò về phía trước: "Mẹ..."
Tô Mai rũ tuyết trên người, chống gậy trúc trong tay xuống đất trượt đến, đưa tay ra ôm Tiểu Hắc Đản cõng lên lưng, ván trượt lướt qua xe trượt tuyết đã đi được nửa con dốc, cõng Tiểu Hắc Đản lao thẳng về nhà không ngoảnh đầu lại.
Triệu Khác lúng túng sờ sờ mũi, trước khi đi không nói cho cô biết, sợ cô sẽ chịu khổ, giờ thì tốt rồi, chẳng biết cô ấy đã đứng dưới tuyết bao lâu.
Triệu Khác nhặt tấm vải nỉ, chăn và hành lý của Tiểu Hắc Đản bị rơi, xong thì lái xe trượt tuyết vê nhà.
Trong phòng, Tiểu Hắc Đản miễn cưỡng xuống khỏi lưng mẹ, Hòa Huyên nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc sau thì che mắt, quay đầu vào ông Cố: "Xấu quái Không thích đâu, xấu quá."
Ông Cố mở miệng, nhưng cũng không biết nên nói gì, mắt bỗng đỏ như mắt thỏ. Lớp trang điểm trên mặt Tô Mai bong ra từng mảng, đầu và vai ướt nước loang lổ, mặt như một bảng pha màu.
Tô Mai vỗ vỗ chân Tiểu Hắc Đản: "Xuống dưới hơ lửa sưởi ấm, tắm nước nóng đi, đồ của con mẹ lấy sau cho."
"Con muốn nằm một lát, mẹ cõng con đi dạo một chút được không?" Mũi Tiểu Hắc Đản ủng hồng cầu xin.
Tô Mai cảm thấy nao nao trong lòng, cô ôm chặt lấy hông bế lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu, đi từ phòng này đến phòng khác. Tiểu Hắc Đản ôm chặt cổ Tô Mai, quyến luyến không lời nào tả nổi: "Mẹ, con không nằm mơ đúng không?"
Đã nhiều đêm, Tiểu Hắc Đản mơ thấy cảnh tượng này, hôm sau nghe thấy tiếng còi thổi mới miễn cưỡng thức giấc.
"Mẹ ở đây." Tô Mai hôn lên má cậu rồi vỗ vỗ lưng cậu.
Hòa Huyên không thể tin được, nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ hôn chị đó, bẩn quá!"
Tiểu Hắc Đản quay đầu lại, nhe răng với cô: "Lè-"
Hòa Huyên sửng sốt, bị dọa sợ rồi!
Gọi ai cũng không nói, Hòa Huyên tức giận nằm sấp lên giường đất, bắt chước dáng vẻ của hổ con, rướn cổ lên hét vào Tiểu Hắc Đản: "Huhu..."
"Haha ... Ếch nhỏ, lật bụng lại cho anh trai xem nào. Ếch nhỏ bao giờ cũng lật bụng mà, em không ngốc như vậy chứ?"
"Là chị gái, không phải anh trai." Có bím tóc kìa, tưởng lừa được cô nhóc hả: "Xấu xí, xấu xa."
"Ai nói vậy, anh là nhóc đẹp trai nhất nhà nhé, đẹp hơn em nhiều." Tiểu Hắc Đản không phục.
"Xấu xấu xấu..." Hòa Huyên chỉ vào cậu nói to, sau đó chọc chọc vào má mình: "Xinh xinh."
Triệu Khác mang đồ vào nhà, thấy hai người đấu khẩu không hồi kết, chẳng cảm thấy lạ lẫm chút nào, vẻ mặt ôn nhu hỏi Tô Mai: "Em nghe Tiên Nhạc Thủy nói Niệm Huy về hả?"
Từ lúc gặp Tiểu Hắc Đản, cô đã nguôi giận rồi, nghe vậy thì gật đầu: "Để đồ xuống đi, mau tới trước lò hơ cho ấm người."
Triệu Khác bỗng thấy ấm lòng, anh cười rộ lên, đuôi mắt hiện lên những nếp nhăn, Tô Mai đột nhiên cảm thấy đoàn trưởng Triệu nhà cô quả là trải qua bao năm tháng thăng trầm: "Sáng anh không thoa kem à?”"
"Quên mất."
"Tiểu Mai." bác Trà chống gậy trúc từ sân sau lên, cười nói: 'Bảo Niệm Huy đi tắm trước đi, lát nữa nước sẽ lạnh đó."
Tô Mai nhìn Tiểu Hắc Đản đang ôm Hòa Huyên làm mặt quỷ: "Đi tắm hay ăn mì trước?"
"Tắm trước đi, tự nhiên người ngứa quá, chắc con có rận rồi." Tiểu Hắc Đản nói, nhận lấy dược trà ông Cố rót cho, một hơi uống cạn, cơ thể lập tức ấm lên, thoải mái không thể tả.
"Vừa đúng lúc, ông Uông cũng chuẩn bị thuốc tắm cho con đó." Tô Mai nói: "Mẹ xoa lưng cho con nhé?”
Tiểu Hắc Đản đang định đồng ý thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó đến nỗi đờ người ra, nhìn Tô Mai cười ma quái: "Mẹ, mẹ sẽ không muốn nhìn cơ thể của con đâu, xấu hổ lắm, nam nữ khác nhau đói"
Tim Tô Mai như thắt lại, nhập ngũ sao có thể tránh khỏi bị thương, hẳn là cậu sợ cô thấy sẽ đau lòng mà, cô vỗ vỗ lưng của cậu: "Tiểu tử thối này! Ai bảo con cởi sạch..."
"Này, có ai tắm mà không cởi sạch đồ đâu, ba Triệu, bác Trà, ông cố* mọi người nói xem có phải không?"
*Nguyên văn là thúc thái gia, nghĩa là ông chú cố, không phải là ông Cố.
Ông Cố và bác Trà không đáp, chỉ mỉm cười nhìn cậu đùa với Tô Mai.
Hòa Huyên trợn mắt nhìn cậu: "Xấu xí, kì cục!"
Tiểu Hắc Đản nhướng mị, lại làm mặt quỷ với cô: "Anh có người thương, em ghen tị chứ gì.'
Còn ghen tị nữa chứ? Hòa Huyên gãi đầu, ai mà không thích xinh xinh, lại đi thích xấu xấu bao giờ?
"Anh dẫn thằng bé đi." Triệu Khác đến bên Tiểu Hắc Đản, nhìn Tô Mai cười nói: "Em lấy mì cho thằng bé nhé."
Thau tắm được đặt ở phía tây sân sau, Tô Mai đã chuẩn bị quần áo tắm rửa từ sáng sớm rồi.
Ông Cố hái thuốc giữ ấm, khử trùng, đầu bếp Uông cho vào lúc đun nước, cậu cởi quần áo và tóc giả, đắm mình giữa thau tắm, cảm giác thoải mái không thể tả.