Chương 718: Cãi vã (4)
Chương 718: Cãi vã (4)Chương 718: Cãi vã (4)
Triệu Khác thấy trên lưng và đùi cậu có nhiều vết sẹo lớn xiên xẹo, trên đầu, vai, cánh tay, bắp chân cũng có những vết sẹo tròn, cổ họng nghẹn lại: "Tôi cháu nói với ông cố, nhờ ông cố thoa thuốc làm mờ sẹo cho."
"Cháu đường đường là đại nam nhân, gì mà phải thoa thuốc mờ sẹo..." Tiểu Hắc Đản chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần, vôi im bặt.
Hôm nay Tô Mai rất vui, xào thêm hai món, đãi một bình rượu gạo, một bình rượu trái cây, món chính sẽ là mì xào thịt dê.
Tiểu Hắc Đản gật đầu với Triệu Khác, quay sang kể những trải nghiệm của mình ở nước ngoài.
Tắm rửa xong, Tô Mai dưới bếp, Triệu Khác đưa Tiểu Hắc Đản đi ra sân trước, lúc quay lại, đầu bếp Uông đã thay nước trau thau, ra hiệu cho anh tắm đi kẻo lạnh.
Tiểu Hắc Đản mặc quần áo len của Tô Mai đưa cho, khoác một chiếc áo choàng lớn mới may đã được đạp nhẫn lông, xoa xoa cái đầu trọc đi về hướng đông, thấy Hòa Huyên đang ngồi trên giường đất mở quà, cậu nhếch miệng cười, tay chống nạnh, tư thế uốn éo vẻ khiêu khích, nhướng mày hỏi: "Ngâu chưa?”
Hòa Huyên ngơ ngác nhìn hồi lâu.
Tiểu Hắc Đản nhướng mày: "Không quen anh à?"
Âm điệu và giọng nói đúng là giống với chị vừa rồi, nhưng sao người lại không phải.
"Ai?" Hòa Huyên bối rối nghiêng đầu, rốt cuộc là anh hay là chị đây, sao chỉ mới một chút là biến thành người khác rồi.
"Anh là Tôn Ngộ Không." Tiểu Hắc Đản xoắn chân lại, như con gà vàng đơn độc, tay phải đặt trên lông mày, tay trái vung khăn qua vai: "72 Phép biến hóa, hiểu chưa? Mỗi ngày một người."
"Đường Tăng." Tưởng lừa được cô bé à, Tôn Ngộ Không là khỉ, mình đầy lông lá, chỉ có Đường Tăng mới trọc đầu.
"Haha, em còn biết cả Đường Tăng." Tiểu Hắc Đản buông chân, bước tới chỗ giường đất, cúi người ngồi xuống bên cạnh cô bé, tấm tắc khen: "Không hổ danh là em gái Lâm Niệm Huy anh, thông minh y như anh."
Người này nói nhiều quá, Hòa Huyên không muốn quan tâm cậu nữa, cô bé vặn vẹo lấy mũ của cậu đội lên, vỗ vỗ chân ông Cố: "Ông ơi, gương."
Tiểu Hắc Đản bỏ khăn tắm xuống, nắm lấy chỏm lông trên mũ đội lên đầu mình, lắc lắc cái mũ đỏ thẫm trước mặt Hòa Huyên: "Ngầu chưa?"
"Anh, anh, anh...' Hòa Huyên chỉ vào cậu mà không biết nói gì cho phải, trên đời sao lại có người vô lại như vậy chứ: "Xấu xí, xấu xal"
Ban đầu Tiểu Hắc Đản còn tưởng, sau khi bị bắt nạt thế này, người ta sẽ khóc, không ngờ con bé lại có thể chịu đựng được: "Tính cách được đói"
"Đừng chọc em nữa." Tô Mai bưng mâm bước vào nói: "Mau dọn đồ trên giường đất đi, ăn cơm."
Tiểu Hắc Đản đáp, cởi chiếc mũ trên đầu đội lên cho Hòa Huyên, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn trái phải, Hòa Huyên hét lên cậu mới buông ra, nhanh nhẹn dọn ấm trà, chén trà trên giường đất.
"A-" Hòa Huyên hoảng hốt nắm chặt hay tay, muốn sờ lên mặt nhưng lại không dám: "Ướt! A- nhiều nước miếng quá, bẩn! Xấu!"
"Nước miếng của anh trai, anh trai hôn không có bẩn." Tô Mai thích thú liếc nhìn cô gái nhỏ, tay đặt mâm thức ăn lên bàn, bày ra.
Tiểu Hắc Đản nhướng mày bất ngờ, không phải cậu mới hôn có hai cái à, xem ra bị cô nhóc ghét rồi.
Triệu Khác lau tóc theo sau đầu bếp Uông và bác Trà đang bưng hộp thức ăn, thấy cô bé uất ức liền nao lòng, vội bỏ khăn xuống, bế cô bé lên, dỗ dành: "Đừng giận đừng giận, ba ba lấy nước cho Hòa Huyên nhà ta rửa rửa nha."
"Muốn thơm thơm."
"Được, rửa mặt xong, ba ba cho thoa kem thơm cho con."
Triệu Khác bế Hòa Huyên khỏi khu phía đông, đi vào phòng chính lấy chậu rửa mặt, Tiểu Hắc Đản lấy ấm nước để ở lò dưới giường đất đi theo.
Tiểu Hắc Đản vừa giúp pha nước, vừa khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn ba Triệu rửa tới rửa lui khuôn mặt nhỏ của nhóc con: "Giống y như đúc, thảo nào thấy quen quen, ba Triệu, hồi đó anh Tiểu Cẩn cũng vậy phải không?"
Triệu Khác cười gật đầu: "Giống Tiểu Cần hồi nhỏ như đúc, thích sạch sẽ, không thích người khác hôn."
Tiểu Hắc Đản khẽ cau mày, hai mắt cậu chuyển động nhanh như chóp, quyết tâm sửa cô bé lại, em gái của Tiểu Hắc Đản sao có thể không giống cậu được.
Sau khi dọn cơm, Tô Mai ra xem, đưa tay sờ mặt của Triệu Khác và Tiểu Hắc Đản, rồi vào phòng lấy một hộp kem thoa mặt, lần lượt thoa cho hai cha con, còn loại Hòa Huyên dùng là do ông Cố đặc chế cho trẻ em.
"Được rồi, ăn cơm thôi." Tô Mai rửa tay xong, bế nhóc con, giục hai cha con lên nhà trên.
Giữa bàn trên giường đất là món thịt kho tàu hầm rất lâu, vừa mềm vừa thơm.
Đầu bếp Uông sợ ăn mì tiêu hóa mau, nửa đêm Tiểu Hắc Đản lại đói nên làm thêm bánh nướng cho cậu.
Tô Mai cầm một cái bánh ngô đưa cho Tiểu Hắc Đản, rồi lấy nửa cái bánh ngô Triệu Khác đưa, bẻ ra, kẹp hai miếng thịt kho tàu cho Hòa Huyên, rót một ly rượu hoa quả cho Tiểu Hắc Đản.