[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 721 - Chương 721: Sát Hạch (1)

Chương 721: Sát hạch (1) Chương 721: Sát hạch (1)Chương 721: Sát hạch (1)

"Bác gái hai, bác gái ba." Hòa Huyên ngoan ngoãn chào hỏi, hai mắt bỗng di chuyển: "Ăn cơm, thịt thịt."

Một tháng qua, cô bé bắt chước Tiểu Hắc Đản không còn kén ăn, thịt xào, bánh bao thịt, sủi cảo hay thịt nướng đỏ đều xơi tất. Ai ai cũng thấy khuôn mặt nhỏ tròn ra, cằm nhô cao, tay chân ú nu chắc nịch như củ sen, hôm trước ba cân cho cô bé thấy thừa những hai cân, không dám cho cô ăn thịt nướng nữa, bắt nhịn hẳn hai ngày.

Tiểu Hắc Đản nghe vậy liền biết suy tính của em gái, nhiệt tình hùa theo, để khách ở lại, bác gái hai, bác gái ba đồng ý, hai người hào hứng hoan hô, Tiểu Hắc Đản cúi người bế Hòa Huyên lên lưng hổ con, vỗ đầu cô, nói: "Mau ra sau nói với ông Uông, bác gái hai, bác gái ba đến, nói ông làm thêm thịt kho tàu, một đĩa bốn phần sủi cảo, và một phần thịt viên lớn."

"Được." Hòa Huyên phấn khích cười một tiếng, quay đầu lại hỏi anh trai: "Em thông minh không?”

Tiểu Hắc Đản nựng khuôn mặt nhỏ của cô hôn một cái, khen hết lời: "Hòa Huyên nhà ta là thông minh nhất trên thế giới."

"Haha..." Hòa Huyên cười khoái chí, nằm trên lưng hổ con, vỗ đầu nó phóng ra sân sau.

"Ông ơi, ông ơi, muốn thịt thịt, sủi cảo, thịt viên."

Nghe Hòa Huyên gọi món xong, đầu bếp Uông gật đầu cười, xoay người ngâm tôm khô, phi tỏi, sau đó gói một đĩa sủi cảo cá, nấu một nồi canh cá viên, thêm món cá hầm cải chua và cơm.

Vì miếng ăn, hai anh em ngoan ngoãn chờ trong phòng khách, không dám ra ngoài chơi, nhưng vừa thấy món ăn thì hai mắt trợn tròn. "Hòa Huyên, không phải em nói với ông Uông là thịt nướng đỏ, bốn phần sủi cảo với thịt viên sao?”

"Nói rồi?" Hòa Huyên chớp mắt khó hiểu nhìn đầu bếp Uông đang bày cơm.

Đầu bếp Uông liếc nhìn Tiểu Hắc Đản, cười nói: 'Hòa Huyên nói muốn ăn thịt." ông chỉ vào món tôm xào tỏi: "Tôm cũng là thịt, đúng chứ, con bé nói muốn ăn sủi cảo, nhưng không nói muốn loại sủi cảo nào..."

Tiểu Hắc Đản biết lắm mà, ông Uông học hư rồi, theo chân bọn họ chơi chữ. May là, dù ông có làm món gì đi nữa, cũng đều rất ngon: "Nào, Hòa Huyên, thử món này đi."

Tiểu Hắc Đản gắp sủi cảo đưa cho Hòa Huyên cắn một miếng, quả thật là rất ngon.

Đâu bếp Uông thấy Hòa Huyên ăn ngon lành, thâm thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ cô bé trước mặt khách làm loạn thôi.

Tiểu Hắc Đản nhìn biểu cảm của đầu bếp Uông, cười trong lòng, các cậu có dại đến thế đâu?

Tô Mai trừng mắt nhìn Tiểu Hắc Đản tinh nghịch, gắp cho cậu một miếng cá.

Ông Cố thấy Triệu Khác có phần ủ rũ liền hỏi: "Gấu đen ở đảo bên kia lại biến động à?”

"Không phải." Triệu Khác gắp một miếng phi lê cá tươi nhúng qua ly nước sôi để nguội rửa cay, đút cho Hòa Huyên: "Đã có kết quả đánh giá đồng tử quân, Tống Giản Vĩ không qua, Tống Chí Quốc gọi điện muốn mượn tình nghĩa nói giúp."

"Còn Lục Cường thì sao?" Tô Mai lo lắng.

"Thiếu nửa điểm, trúng tuyển ngoại lệ."

"Thiếu nửa điểm?" Tô Mai ngạc nhiên: "Thể lực thằng bé không tệ đâu, hơn nữa em thấy nó cũng có nghị lực lắm mà." "Đánh giá không chỉ xét năng lực cá nhân, điểm toàn phần còn quan trọng hơn. Lập một đội năm người, thí sinh được tự do chọn thành viên, Tống Giản Vĩ và một thí sinh khác kéo cả đội qua bài thi. Thành tích của Tiểu Du Nhi cũng không tệ, còn Lý Lực Cường thì hơi kém một chút. Sau khi kết thúc, Tiểu Du Nhi kể chuyện danh ngạch cho Tiểu Cẩn, không biết thế nào mà tin đó truyền ra ngoài, vài vị giám khảo đồng tử quân cho rằng người mà anh nhìn trúng thì không phải dạng tâm thường nên cho trúng tuyển ngoại lệ."

Tô Mai khẽ thở dài, thằng bé đó khá giống với Tiểu Hắc Đản nên cô luôn hy vọng nó sẽ có một cuộc sống tốt hơn, cuộc đời bớt cheo leo hơn phần nào.

Tiểu Hắc Đản hơi nhướng mày: "Lý Lực Cường là ai vậy?" Cậu không tin là chuyện danh ngạch vô lý bị truyền ra ngoài đâu, hơn năm mươi phần trăm là do Tiểu Du Nhi với anh Tiểu Cẩn giở trò.

Người này có quan hệ gì với gia đình, sao mọi người đều quan tâm cậu ta nhỉ, còn được ba Triệu với mẹ đặc cách nữa.

Triệu Khác: "Cha của cậu ta là liệt sĩ."

"Ồ." Tiểu Hắc Đản đã rõ ràng phần nào.

Tô Mai múc thêm một thìa canh cho Tiểu Hắc Đản: "Tống Chí Quốc thì sao? Nếu không được, chắc anh cả và chị dâu chỉ có thể từ chức về đây sống thôi."

"Anh đã hứa với anh ta hai năm tới sẽ cho anh ta một danh ngạch nhập ngũ rồi." Triệu Khác rót một ly rượu trái cây cho bác gái hai, bác gái ba: "Cứ để ba đứa nhỏ ở nhà dạy dỗ, đừng hoảng mà lơi lỏng việc học, chờ khi có điều kiện thuận lợi, anh có thể sẽ cho chúng một tương lai." Nói vậy thôi, chờ đến khi kỳ thi đại học tiếp tục, kế hoạch cho mấy đứa con của anh ta sao có thể thực hiện được.

Đồng ý hứa hẹn như vậy chẳng qua là để trấn an tinh thần bọn họ thôi.

Con người sợ nhất là điều gì?
Bình Luận (0)
Comment