Chương 720: Cãi vã (6)
Chương 720: Cãi vã (6)Chương 720: Cãi vã (6)
Tô Mai cầm khẩu súng ngắm nghía một lát, trong đầu giờ đây chỉ toàn lửa bùng từ súng phóng lựu đạn trong phim.
Tô Mai đứng dậy mở ngăn kéo nhỏ phía trên tủ giường đất, lấy giấy bút nhanh chóng phác thảo, khẩu súng phóng lựu đạn không chỉ được trang bị cho Q19A1, mà còn có một khoản L1.
Sau khi loại bỏ một số khuyết điểm của Q19A1 và 1T, Tô Mai cũng kết hợp một số ưu điểm của súng thế hệ sau vào, ngay sau đó, dưới ngòi bút của cô, hai khẩu súng hoàn toàn mới đã ra đời.
Vừa hoàn thành, Tô Mai buông bút xuống, mới nhận ra mình đã mặc áo khoác, quanh thân quấn chăn tự bao giờ.
"Mẹ, cho con xem với." Tiểu Hắc Đản đứng bên cạnh Tô Mai, thấy cô vẽ xong, cậu vội vàng cẩn thận cầm tờ giấy lên xem. Tiểu Hắc Đản vừa xem, vừa hỏi những chỗ mình chưa hiểu, cứ thế một hỏi một đáp, Tô Mai không chỉ vẽ ra vài linh kiện, mà còn thay đổi, sửa chữa khẩu súng đôi chút.
Cuối cùng, Triệu Khác cũng không tài nào nằm yên được, liền khoác áo vào, tham gia thảo luận.
Hai cha con đều là cao thủ vê súng, có họ ở đây, tâm nhìn của Tô Mai được mở rộng hoàn toàn, suy tính ở mọi phương diện, lại điêu chỉnh một chút, giảm độ giật của đầu đạn, tăng tâm bắn và độ chính xác của chế độ bắn tự động.
Tô Mai vô cùng bận rộn, Triệu Khác phải đi làm, đầu bếp Uông cùng ông Cố đến trường, bác Trà đảm nhận việc nhà, nên đương nhiên Tiểu Hắc Đản sẽ chăm Hòa Huyên.
Tiểu Hắc Đản nhắm mắt ngủ nửa tiếng, sau đó dỗ Hòa Huyên ra sân chơi ném tuyết với mình, ăn sáng xong, cậu lại cõng nhóc con ra sông trượt băng, rồi còn đắp người tuyết. Chưa đến một ngày, Hòa Huyên đã quen thân với cậu, một tuần sau, Hòa Huyên làm gì cũng làm cùng với Tiểu Hắc Đản, mười như chục.
Đến lúc này, dù tay chân lấm lem bùn đất cô bé cũng quệt lên quần áo bình thường, mặc đồ bẩn vẫn lăn lê bò lết lên mấy chướng ngại vật anh trai làm huống hồ là bị người khác hôn.
Tô Mai bất ngờ ngẩng đầu nhìn qua ô kính cửa sổ, trong lòng hoang mang tự hỏi, cô có thật là đã sinh một đứa con gái không? Chắc là không nhầm giới tính chứ nhỉ. Triệu Khác nhìn nụ cười trên mặt con gái, ăn ngày càng ngon miệng, còn thường xuyên giúp Tiểu Hắc Đản xác định chỗ lăn, chỗ leo trèo.
Chơi xong, ông Cố xem mạch, rồi ném cho đầu bếp Uông hai gói thuốc, đến tối thì anh em xô lớn xô nhỏ ngâm mình, chơi tạt nước.
Hôm nay hổ con tha sơn dương về, gặp Tiểu Hắc Đản, một người một hổ nhìn nhau hồi lâu, không ai thua ai, nhàn rỗi quá liền nghĩ chuyện thi đua, xem ai ở nhà được cưng hơn, xem ai trốn mau hơn, xem ai săn giỏi hơn, xem ai lăn nhiều hơn...
Để hổ con phục mình sát đất, Tiểu Hắc Đản còn dựng một dãy giá đỡ trong sân, nhảy vượt chướng ngại vật. Tiểu Hắc Đản đi trên hai thanh gỗ như trên mặt đất, còn hổ con béo phóng lên, đi chưa được bao lâu liền ngã xuống. Còn tổn hại hơn, Tiểu Hắc Đản lấy một chiếc cào băng ba lưỡi đào một cái lỗ trên mặt sông, tự làm một cái đuôi buộc vào thắt lưng, sau đó mắc cả chục con bọ vào đuôi quăng vào lỗ băng để câu cá, hổ con theo sau bắt chước, xem ai câu được nhiều cá hơn.
Cậu thì không sao, nhưng hôm đó đuôi hổ con bị thương do quá rét, cả nhà đau lòng vây quanh hổ con hỏi thăm ân cần, sưởi ấm bó thuốc cho.
Tiểu Hắc Đản thấy hổ con sung sướng như vậy, nghiến răng nghiến lợi, từ ngày hôm sau, dù chơi cái gì cũng chơi thua, trong lòng nghĩ, không thích, muốn đuổi tên này đi.
Kết quả, hổ con tưởng là kiểu chơi mới, cậu làm thế nào, nó làm theo, Hòa Huyên xem thấy hay cũng làm theo, nên khi bạn ngẩng đầu lên nền tuyết ngoài sân, sẽ thấy ba tên chốc chốc quay qua phải, chốc chốc quay qua trái.
Dù Tiểu Hắc Đản có dọa nạt hay dụ dỗ thế nào, hổ con cũng ngồi yên, không chịu di chuyển.
Thoắt cái đã là giữa tháng mười hai, cả trấn hầu như đều biết nhà của đoàn trưởng Triệu có người thân về, là một cô gái ma mãnh, ham chơi, đưa hổ con chở Hòa Huyên lên núi xuống sông Trường Giang, không có gì là không dám làm.
Bác gái hai, bác gái ba nghe tin liền vội vàng tìm người mua vải bông, len sợi, may một chiếc áo khoác bông dày cho Tiểu Hắc Đản, đan quần áo len mặc lót, số là Tô Mai máy vá không được khéo, nên họ thay cô giúp Triệu Khác thôi.
Nghe nói Triệu Hồng Hà là người thân của đoàn trưởng Triệu.
Đã lâu không gặp, sau khi về, mấy lần đi ngang cửa nhưng không dám vào vô cớ, cuối cùng bây giờ có dịp tự thân đến thăm người, tặng quà. Tiểu Hắc Đản vừa bất ngờ vừa cảm động, cả hai vô cùng nhiệt tình hết rót trà lại mời đồ ăn nhẹ.
Hòa Huyên không hiểu gì nhìn hổ con, hai người sợ ảnh hưởng đến Triệu Khác nên chẳng mấy khi sang nhà chơi, thành ra Hòa Huyên cũng không quen biết.
Tiểu Hắc Đản nắm lấy nhúm lông trên đầu cô bé: "Sao em không chào, mau gọi bác gái hai, bác gái ba."