Chương 723: Sát hạch (3)
Chương 723: Sát hạch (3)Chương 723: Sát hạch (3)
Hai ngày cuối năm, Tô Mai ngừng tay làm mô hình đã được phân nửa, hào hứng từ khu phía tây ra ngoài, vỗ vỗ tay nói với mọi người: "Đi thôi, đưa mấy đứa ra thành phố Giai sắm tết."
Tiểu Hắc Đản suýt chút nữa phun cháo, Hòa Huyên hoan hô, đẩy bát ra: "Đi thôi, đi thôi...
"Đi cái gì nữa!" Tiểu Hắc Đản khẽ gõ đũa vào đầu em gái: "Đồ tết ở nhà sắp hết chỗ chứa luôn rồi kìa, còn mua gì nữa?"
"Tụi con mua á, khi nào vậy?" Tô Mai thắc mắc: "Sao mẹ không biết."
"Không có mua." Triệu Khác kéo cô ngồi xuống, đưa bát cháo cho cô: "Anh cả và chị dâu tặng một phần, cậu Lưu dẫn người đến tặng một phần, còn mấy cấp dưới được phái xuống lén mua giấy đỏ, viết câu đối chúc tết cho gia đình, treo song cửa sổ. Ông đoàn trưởng và hiệu trưởng Vương xuống núi câu cá, tặng mấy trăm cân đây."
"Vậy không còn thiếu gì sao?"
"Còn thiếu!" Tiểu Hắc Đản bật cười: "Mẹ dạy tụi con làm đèn lồng đi."
"Được thôi." Cái này không khó.
Trong nhà còn vài tờ giấy đỏ từ năm ngoái dư lại, còn mấy ống trúc và gậy trúc trong kho củi, còn có những sợi dây gai mà Vương sư phó không có việc gì làm ra trong khi rảnh rỗi.
Tô Mai mang theo hai anh em đi làm hồ dán, cắt giấy cắt tua rua xuyên qua dây thừng dùng để làm đèn lồng tổ ong trang trí, đèn hoa sen năm cánh để cầu phúc tự, sau đó lại tước xiên tre điêu khắc đầu gỗ làm đèn kéo quân, đèn con bướm, đèn cung đình sáu cạnh, đèn hoa sen, đèn con cừu nhỏ hay con rắn nhỏ cùng đèn thỏ ngọc Hằng Nga. Cuối cùng Tô Mai lại nổi tính trẻ con mà dắt hai anh em cùng tiểu hổ con ở cổng lớn đi đắp một dãy các lồng đèn nhiều tạo hình bằng băng ở cổng, còn làm cho Hòa Huyên một cái lâu đài cùng với cầu thang trượt nhỏ để chơi.
Triệu Khác tìm dây điện và bóng đèn đem ra lâu đài băng để trang trí, ban đêm nhấn một cái chốt mở, ở cửa thành một mảnh lộng lẫy.
Hòa Huyên thích đến hỏng rồi, mang theo cọp con ở lâu đài chui ra chui vào rồi lại ở trên cầu trượt lên trượt xuống, một cái quần mới đang còn tốt như thế mà ở chính giữa mông đã bị mài ra hai cái lỗ nho nhỏ rồi.
Buổi tối Tô Mai lật ra cho bé xem.
Tiểu gia hỏa không dám tin tưởng mà duỗi tay moi moi: "Hỏng rồi!"
"Đúng vậy, rách rồi." Tô Mai nén cười nói: 'Hòa Huyên ăn tết không có quần mới để mặc rồi ha."
"Có." Hòa Huyên duỗi tay chỉ chỉ vào tủ ở chỗ giường đất.
Tô Mai một nghẹn, tiểu nha đầu quần áo xác thật rất nhiều, có đến bảy tám bộ quần áo mới nhưng không có thân trên.
Tiểu Hắc Đản nhìn qua sắc mặt của mẹ mình, liền vùi đầu buồn cười.
Tô Mai bất đắc dĩ duỗi tay điểm lên trán của tiểu nha đầu một cái: "Con nha, may mắn là được sinh ra ở nhà chúng ta đó." Nói xong tìm bác Trà muốn lấy mấy khối vải vụn rồi lấy chỉ để khâu hai lỗ thủng hình chú cừu nhỏ ở trên lỗ rách.
"Oal" Hòa Huyên nắm lấy lỗ tai chú cừu nhỏ, lại túm lấy cái đuôi của nó, mới lạ không thôi: "Phiêu phiêu, mặc đi."
"Phải đi ngủ bây giờ còn mặc quần cái gì giờ này." Quần áo mặc cả một ngày ăn uống rồi còn chơi nữa, dính đầy bùn và hơi nước, Tô Mai giơ tay đem quần ném cho Triệu Khác: "Để cho ba con giặt cho con, rồi đặt ở bên lò lửa hong một đêm, ngày mai sáng sớm lên lại mặc.”
Sợ bà bé giặt không sạch sẽ, Hòa Huyên đòi đi xuống giường đất, ngồi sai khiến Triệu Khác để cho bé đổ nước lấy xà phòng giặt.
Triệu Khác nhất nhất làm theo, sau đó giúp bé cởi áo khoác bên ngoài, xắn tay áo lên rồi để bé ngồi xổm bên bếp lò giặt giữ.
Tô Mai thu rổ kim chỉ, mở tủ sắt lấy ra làm một nửa mô hình, đeo tạp đề ở trên đùi, cầm vải bố mà cẩn thận lau chùi các linh kiện trong tay.
Tiểu Hắc Đản thò qua nhìn một lát rồi nói: "Nương, còn phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành?"
"Phải mười ngày nữa." Mài lau chùi xong một cái, Tô Mai lại cầm lấy một cái khác nói: "Liên tiếp ở trên trấn nhỏ mệt nhọc hơn một tháng, phải đợi thêm nên nóng nảy sao?"
"Không có, cho dù con có ở bên người mẹ cả đời cũng chẳng sợ, con cũng không thấy phiền." Tiểu Hắc Đản cùng Triệu khác có dự cảm giống nhau, nhiệm vụ lần sau khó khăn... Cậu bé sợ chính mình bỏ mạng ở nơi xứ người, rốt cuộc không về được. Cho nên muốn trước mình đi, về lại Thiểm Bắc vấn an sức khỏe bà ngoại cùng ông ngoại.
Nhưng mà không đợi cậu bé đem lời nói hết câu, chỉ nghe mẹ cậu lại nói: "Để xong việc này rồi, mẹ mang con đi một chuyến vào núi sâu?"
Năm xưa thời bọn họ còn trẻ, Tô Mai đã dạy đều là một số thứ dễ hiểu, tuy biết rằng mấy năm nay bọn họ đi theo huấn luyện viên học nhận biết được không ít chuyện, mà tiểu Hắc Đản càng tham gia không ít thực chiến, thật sự có chút kỹ năng tấn công phòng thủ, nhưng ở trong mắt Tô Mai đã chém giết mấy chục vạn tang thi thì khắp nơi đều là sơ hở.