[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 724 - Chương 724: Sát Hạch (4)

Chương 724: Sát hạch (4) Chương 724: Sát hạch (4)Chương 724: Sát hạch (4)

Trong lòng Tiểu Hắc Đản chấn động, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Tô Mai: "Núi sâu sao?!"

Trong lòng cậu bang bang nhảy nhót, là cậu tưởng tượng ra sao? Mẹ muốn...

Tô Mai buông đồ vật trong tay xuống, xoa nhẹ đầu tiểu Hắc Đản: "Đúng vậy, mang con đi vào núi sâu. Để cho con mở mang kiến thức một chút, để cho con biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*." Nói xong lời cuối cùng, Tô Mai nghịch ngợm nháy mắt về phía nhi tử của mình.

(* người giỏi nhưng ra ngoài sẽ còn có người giỏi hơn)

Tiểu Hắc Đản hưng phấn ngăn không được muốn kêu to lên thành tiếng, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong cổ họng tiểu Hắc Đản nghẹn lại một hồi, ném đồ vật trong tay xuống, đôi tay duỗi ra nhào vào trong lòng ngực Tô Mai, gắt gao lấy eo ôm cô: "Mẹ ——"

Một tiếng mẹ này, nghe thật là tê dại a, Hòa Huyên theo bản năng mà chà xát bàn tay nhỏ của mình, rôi quay đầu lại, nhìn anh trai kêu lên: "Thật là ngượng ngùng, thật là xấu mặt..."

Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng mà đỏ hết cả hai tai, sau dó hung hăng mà trừng mắt nhìn Hòa Huyên một cái, rồi lại cười nói: “Ai da, đây là không có cách nào nha, ai kêu mẹ thương con đâu, tình cảm này là con hâm mộ không được à nha."

"Mẹ yêu em!" Hòa Huyên không phục mà ném chiếc quần đã giặt sạch một nửa xuống, đứng lên nâng cằm: "Mẹ yêu em nhất, nói, nói ta là bảo bối, bảo bối duy nhất ở trong lòng."

"Ngừng!" Tiểu Hắc Đản khẩn ôm eo Tô Mai, cười nhạt thanh: "Em mới là bảo bối trong lòng mẹ." Khi còn nhỏ, mẹ đều kêu cậu là tâm can tiểu bảo bối đấy nha.

"Là em là em..." Hòa Huyên gấp đến độ dậm chân. "Là em." Tiểu Hắc Đản hai tròng mắt mỉm cười, bình tĩnh phản kích.

"Em em em.......

Triệu Khác múc nước cho khuê nữ rửa rửa tay lau khô rồi leo lên giường đất: "Nếu con không thắng được, vậy thì đánh đi thôi." Dứt lời, giặt sạch quần lại với nước thêm ba lần nữa, vắt khô sạch sẽ rồi đem phơi ở trên giá trúc bên cạnh bếp lò.

Tô Mai vỗ võ lưng tiểu Hắc Đản, rồi cười nói: "Đi đi, đi sang một bên đánh đi."

Hòa Huyên "Ngao ô' một tiếng nhào vào trên người tiểu Hắc Đản, dùng tiểu răng sữa cắn chặt sống chết không buông, liều mạng mà muốn đè ở trên người không cho cậu động đậy.

Tiểu Hắc Đản làm ra vẻ giả bộ mà giãy giụa vài cái, rồi giơ lên đôi tay nói: "Đầu hàng, anh đầu hàng."

"Vậy con nói xem." Hòa Huyên ky ngồi ở trên người tiểu Hắc Đản, hung hăng mà nói: "Ai mới là bảo bối của mụ mụ?"

"Anh." Tiểu Hắc Đản cười.

Hòa Huyên chớp chớp mắt, khó hiểu nói: "Con đã đầu hàng mà."

"Đúng vậy."

"Kia, kia... Hòa Huyên gãi gãi đầu, sắp xếp lại ngôn ngữ nói: "Bảo bối của mụ mụ, là ta."

"Không không." Tiểu Hắc Đản dựng thẳng ngón trỏ lên ở lắc lắc trước mặt Hòa Huyên: "Anh mới là bảo bối thứ nhất trong lòng nương, con là bảo bối thứ hai."

"Bảo bối thứ hai?"

"Chính là ý tứ bảo bối lớn nhất." Anh là bảo bối trong lòng, con là đại bảo bối, vẫn là anh ở trong lòng mẹ quan trọng nhất.

"Nga..." Hòa Huyên bị anh trai bé nói cho một vòng đến mơ màng, trong chốc lát là bảo bối thứ hai, trong chốc lát lại là bảo bối lớn nhất.

Triệu Khác ném mấy cây củi vào trong lỗ của giường đất, sau đó đứng dậy rửa sạch tay, rồi cởi giày leo lên giường đất, bế khuê nữ lên rồi quơ quơ: "Hòa Huyên còn chưa buồn ngủ sao?"

Hòa Huyên xoa xoa mắt, trong miệng nói không buồn ngủ, nhưng lại há miệng ngáp một cái.

Tiểu Hắc Đản xoay người ngồi dậy, rồi ôm chăn nệm trên tủ xuống khỏi giường đất trải ra, Triệu khác ôm Hòa Huyên vỗ về một hồi, tiểu nha đầu liên ở trong lòng ngực cậu ngủ mất rồi.

Đem người nhẹ nhàng đặt xuống, đắp chăn cẩn thận. Triệu Khác cầm lấy bản vẽ Tô Mai đặt ở trên bàn giường đất, cầm lấy linh kiện hỗ trợ đánh bóng lau chùi, hôm nay là 30 tết, phải trực đêm.

Uông sư phó, ông Cố, bác Trà ở phía Đông sương phòng xem TY.

Niên đại này lại không có xuân vãn*, xem được một lát, đài liền không còn chương trình gì nữa, ba người lại mở radio ra để nghe kịch truyên thanh, xong lại bài ra để chơi bài.

(*chương trình xuân cuối năm của Trung Quốc)

Tiểu Hắc Đản ngồi ở một bên xem một lát, sau đó đi ra ngoài tìm một lát kiếm mấy củ khoai lang đỏ và củ khoai tây lại đây, đặt ở mép bếp lò cẩn thận mà nướng cho chín.

Hơn mười một giờ, trên trấn lục tục có tiếng pháo nổ vang lên.

Tiểu Hắc Đản tinh thần hưng phấn, đánh thức Hòa Huyên dậy, mặc áo khoác và đeo ủng cho bé, rồi ôm bé ra cửa chuẩn bị đốt pháo.

Hắn có mua được mấy khối pháo nhỏ, còn có pháo ống trúc tự chế.

Triệu Khác không yên tâm, liền đi theo ra ngoài. Uông sư phó cùng bác Trà đi hậu viện làm cơm tất niên, Tô Mai thu hồi đồ vật, mặc quần áo cẩn thận, đốt lên một ngọn đèn lồng treo ở cửa, cổng lớn cùng trên cây trong tiểu viện.
Bình Luận (0)
Comment