Chương 725: Sát hạch (5)
Chương 725: Sát hạch (5)Chương 725: Sát hạch (5)
Triệu Khác ôm Hòa Huyên lại đây hỗ trợ, Tô Mai đệ cái con rắn nhỏ đèn đem cho Hòa Huyên, Triệu Khác cầm cái đèn kéo quân đưa cho tiểu Hắc Đản.
Hòa Huyên nhìn ngắm con rắn nhỏ trong tay, rồi lại nhìn anh trai vừa được đưa cho cái đèn lồng thật lớn có nhiều con ngựa, đôi môi chu lên bất mãn nói: "Thật bất công!"
"Ai da, Hòa Huyên của chúng ta còn biết cái gì là bất công nữa nha?" Tô Mai buồn cười mà từ trong lòng ngực Triệu Khác ôm lấy bé, điểm lên cái mũi nhỏ của bé hỏi: "Vậy Hòa Huyên nói xem mụ mụ thiên vị anh trai thế nào?"
"Đèn lớn, thật là đẹp nữa."
"Đèn của anh trai con chính là đèn lớn, nhưng không tinh xảo như của con nha. con nhìn xem con rắn của con còn có sừng dài nữa kìa, còn có một đám vảy này, thời điểm làm ra anh mất rất nhiêu công sức nha, mụ mụ trước tiên phải đem giấy trắng nhuộm thành màu vàng, sau đó lại cắt vảy, 180 cái vảy đó nha, mụ mụ phải cắt rất là lâu đó nha. Nếu không, con cùng anh trai con đổi cho nhau, thế nào?"
Hòa Huyên vừa nghe thấy thế, vội ôm đèn lồng lắc đầu nói: 'Không đâu——"
"Kỳ thật đèn lông của con và anh trai con còn có một cái hàm nghĩa đó." Tô Mai cười nói: "Anh trai con tuổi ngọ, cho nên mụ mụ làm cho cậu đèn kéo quân, còn Hòa Huyên cầm tỉnh con rắn nha."
"Rắn không như vậy." bé đã gặp qua con rắn hoa trên tường chạy ra từ cái lỗ trên tường, nhưng không dài như vậy.
"Đúng vậy, rắn chân chính không dài như vậy, trên người chúng nó không có vảy. Mụ mụ làm cái đèn con rắn này, là mô phỏng con rồng hoa quốc của anh để làm. Mụ mụ hy vọng, Hòa Huyên của chúng ta trưởng thành giống như con rồng này vậy, bay lượn trên trời cao, tự do tự tại, không bị ràng buộc." "Em không cần rồng đâu, em muốn giống anh."
Tiểu Hắc Đản nghe được trong lòng hứng khởi, không uổng công cậu đã dạy dỗ bé hai tháng: "Đúng vậy, muốn giống anh, Hòa Huyên là em gái của anh, làm sao có thể không giống anh?"
Giống tiểu Hắc Đản, nhưng cuộc sống không được bình yên.
Tô Mai thuận thế vuốt hai quả cầu lông trên mũ của khuê nữ, ôm bé vào nhà nói: "Tết đến rôi, Hòa Huyên muốn cùng thúc thúc và lão thái gia nói cái gì nào?"
Đôi tay Hòa Huyên chắp lại, gian nan nói: "Cung hỉ phát tài, mong nhận được bao lì xì đỏ ạt"
Tô Mai: "....
Không cần hỏi, khẳng định là tiểu Hắc Đản dạy bé rồi.
"Ha ha... Đây." Ông Cố cười vang kéo ra ngăn kéo nhỏ của chiếc bàn trên giường đất, đem bao lì xì chuẩn bị từ sáng sớm lãy ra một cái.
Hòa Huyên vui mừng mà tiếp nhận bao lì xì đỏ, thò người ra ôm lấy cổ của ông Cố rồi thơm ở trên mặt ông một cái: "Cảm ơn lão thái gia."
"Ha ha không cần cảm tạ không cần cảm tạ."
Uông sư phó mở ra hộp đồ ăn, từ giữa lấy ra một cái tiểu kim dương dùng bột mì và trứng gà nướng lên tạo thành rồi nói: "Hòa Huyên, tới đây nói một câu cát tường xem nào, Uông gia gia đưa con một cái bao lì xì năm mới đặc biệt nha."
"Cung hỉ phát tài, nong nhận được bao lì xì đỏ ạ!" Hòa Huyên duỗi tay nói.
Tô Mai buồn cười sau đó kêu tiểu gia hỏa trong lòng ngực: "Đổi một câu khác xem."
Hòa Huyên sững sờ, rồi quay đầu lại kêu lên: "Anh ơi, anh ơi, em muốn đổi."
Tiểu Hắc Đản từ bên ngoài chạy vào bưng một đĩa hoa quả bốn mùa để trên bàn, rồi há mồm nói: "Cung hỉ phát tài, mong nhận được bao lì xì đỏ!" Mọi người cùng cười vang.
Hòa Huyên: "Đã nói qua rồi."
"Năm Dê đại cát, vạn sự như ý."
"Dê, năm dê đại, đại, đại cái gì a?"
"Năm Dê đại cát." Tiểu Hắc Đản thông minh mà tỉnh đi sau một câu.
"Đại cát."
"Hợp nhau tới nói lại lần nữa." Tô Mai nhắc nhở nói.
"Ông Uông, năm dê đại cát."
"Hòa Huyên, năm dê đại cát, vạn sự như ý." Uông sư phó cười vang đem tiểu kim dương trong tay đưa qua.
Hòa Huyên đem bao lì xì định nhét vào trong túi áo khoác, bé duỗi tay ôm lấy tiểu kim dương, lật lên lật xuống rồi hỏi: "Tiên đâu?”
Mọi người sửng sốt, lại lần nữa cười ầm lên, tiểu nha đầu mới bao lớn, đã biết đòi tiền rồi.
"Ở trong bụng con dê đâu." Uông sư phó nói tiếp nhận lấy dê nhỏ, rút ra trong bụng dê nhỏ một khối cục bột mềm xốp, đổ xuống mặt bàn trên giường đất: "Xôn xao leng keng" rơi xuống một đống tiền xu 1 phân, 2 phân, 5 phân.
Vốn dĩ Uông sư phó là chuẩn bị nhét đồng bạc, chỉ là sợ gặp phải sự tình không hay nên lại thôi.
"Oa!l" Hòa Huyên kinh hô: "Thật là nhiều nha."
"Đúng vậy, thật nhiều đâu." Tô Mai nhặt lên 1 phân tiền rồi nói: 'Cái này có thể mua được hai khối kẹo cứng..."
Không đợi Tô Mai nói xong, Hòa Huyên liền lôi kéo túi, liên thanh kêu lên gấp gáp: "Giả bộ một chút ngụy trang một chút..." Bộ dáng gấp gáp kia lại lân nữa chọc cho mọi người xung quanh phòng khách cười to.