Chương 726: Sát hạch (6)
Chương 726: Sát hạch (6)Chương 726: Sát hạch (6)
Tiểu Hắc Đản buông mâm hoa quả trong tay, cười cầm lên mấy đồng xu ở trên bàn đưa cho bé cất vào túi, sau đó mang theo bé đoan chính ngay ngắn mà quỳ gối trước mặt Triệu Khác cùng Tô Mai, dập đầu chúc tết.
Tiểu Hắc Đản dập đầu liên tiếp ba cái, âm thanh đó nện ở trong lòng Tô Mai, làm cho đáy lòng bé mềm mại tê dại đi, trong nháy mắt đỏ hồng hốc mắt mà nói: "Mau đứng lên..."
Ôm cậu vào trong ngực, Tô Mai vỗ nhẹ lưng cậu, rưng rưng cười nói: "Tết nhất, liền sẽ tác quái!"
"Mẹ, chúc người năm mới vui vẻ ạ..."
"Ân, năm mới vui vẻ!"
Triệu Khác bế khuê nữ ngây thơ lên, rồi cười nói: 'Được rồi, nhanh chóng ăn cơm đi, đợi chút nữa chúng ta còn phải ra cửa đi chúc tết đâu."
Dùng xong cơm tết, bác Trà lấy ra hai cái túi tiền to bằng lòng bàn tay đưa cho hai anh em, Hòa Huyên treo ở trên cổ, rút ra tiền bên trong ra, rồi kêu Tô Mai cho bé kẹo bánh hạt dưa đậu phộng nhét đầy vào bên trong.
Triệu Khác mang theo hai huynh muội đi ra cửa chúc tết, đám người Tô Mai thì ở nhà tiếp đãi khách nhân tới cửa.
Vui chơi đến 4-5 giờ, trời đã sáng, Vương tộc trường mang theo tộc nhân khiêng băng trùy lưới đánh cá đi bắt mẻ cá đầu tiên vào năm mới.
Tiểu Hắc Đản mang theo cọp con chạy tới vây xem, Hòa Huyên chịu đựng không nổi cơn buồn ngủ liền nằm ở trên giường đất hô hô ngủ ngon lành.
Tô Mai ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường đất dẫn đường dị năng trong cơ thể đi khắp người du tẩu một vòng, đánh tan mỏi mệt khắp người, rồi bé lấy ra giấy bút liệt kê những ra đồ vật phải dùng khi vào núi. Ngày mùng hai tết, người một nhà đi tới nông trường, trở vê nông trường hồng kỳ chúc tết mọi người, Tô Mai thu hồi mô hình, mang theo tiểu Hắc Đản vào núi sâu.
Vừa tiến vào núi sâu, Tô Mai liên không che giấu thực lực của chính mình nữa, trên lưng bé mang theo chiếc túi, cây gậy trúc trong tay chống trên mặt đất có tuyết đọng: "Xet" một cái liền vọt đi ra ngoài thật xa, nháy mắt tiểu Hắc Đản xa ném lại ở phía sau.
Hai mắt Tiểu Hắc Đản đột nhiên co rụt lại, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ngay lúc vừa mới rồi, cậu ở trên người mẹ cảm nhận được sát khí nông đậm, đó là gì...
Tô Mai không chờ cậu.
Trong nửa tháng đầu tiên huấn luyện cậu chính là tốc độ, từ khe núi, vách đá, mặt băng, đầm lầy, trèo lên những cành cây và leo qua lại giữa những tán cây, nắm lấy dây leo mà bay...
Sau nửa tháng, bé dạy cậu cách chiến đấu, đồng thời dạy cậu hiểu về thân thể người và hệ thống kinh mạch, cùng với lão sư dạy là bất đồng, những gì Tô Mai dạy đều là những tuyệt chiêu đơn giản nhanh gọn, chẳng hạn như đánh vào đốt xương cột sống nào, thì có thể làm cho người ta ngay lập tức mất mạng, ấn vào mấy cái kinh mạch nào, sẽ làm cho người cả người từ từ nhức mỏi không sử dụng và phát huy được được sức lực.
Thời gian tiến vào hai tháng, Tô Mai lại bắt đầu dạy lại những thứ quan trọng, nhưng vẫn nhấn mạnh về tốc độ, phải nhanh, lại thật nhanh lên, bất luận là chạy nhanh hay vẫn là ra chiêu đánh, thì mỗi ngày đều phải ở trên cơ sở nhanh hơn ban đầu một phân thời gian, đã nhanh lại càng phải nhanh thêm một phân.
Đến nửa tháng sau, Tô Mai bắt đầu dạy cậu lợi dụng tài nguyên bên người có hạn để bào chế dược liệu, rồi làm vũ khí.
Những cái này lão sư cũng có dạy, chỉ là Tô Mai làm gì đó càng đơn giản hơn, nhưng lực sát thương còn lớn hơn nữa, có khi khả năng còn muốn lấy mạng sống của chính mình tới để đổi mạng.
Mỗi ngày tiểu Hắc Đản hết ngã xuống rồi lại bò, cứ ngã xuống rồi lại bò dậy, lần lượt cứ thế lặp đi lặp lại, chờ đến khi hoàn toàn bò không đứng dậy nổi, Tô Mai lại giúp cậu xua tan mỏi mệt, tiếp theo lại tiếp tục tập luyện.
Nếu bị thương, Tô Mai liền dùng dị năng giúp cậu khép lại miệng vết thương, cứ như thế tiềm lực của cậu lần lượt bị kích phát, như một viên ngọc thô sơ bị mài dũa, lại kích phát lại mài dũa cho nhẫn nhụi, khổ cực tôi luyện mài giũa một trăm ngàn lần mới được một khối kim cương nhẫn bóng.
Sau hai tháng, hai người xuống núi, khí thế trên người tiểu Hắc Đản như được dồn lại, bình thường đến mức có thể làm người khác lúc nào cũng quên đi sự tồn tại của cậu.
Sau hơn hai tháng không gặp, Hòa Huyên gầy đi không ít, thịt trên mặt đều đã không thấy, cằm còn hơi nhọn, có vẻ một đôi con ngươi phá lệ to tròn, nhìn thấy hai người thân mình nho nhỏ của bé liền uốn éo ôm lấy Trà đại nương, khuôn mặt nhỏ gối lên đầu vai bà, rồi đưa lưng về phía hai người, cả người đều lộ ra là bé thực tức giận, thực sự rất tức giận!
Trong lòng Tô Mai cùng tiểu Hắc Đản đều không dễ chịu, tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy, đột nhiên phải xa cách hơn hai tháng trời, có thể nhớ rõ bọn họ cũng không tệ rồi.