Chương 727: Kết hôn (1)
Chương 727: Kết hôn (1)Chương 727: Kết hôn (1)
Tiểu Hắc Đản hai mắt vừa chuyển động, rồi buông đồ vật trong tay xuống đỡ lấy chân kêu lên: “Ai da, ai da, đau quá, chân con đau quá, mẹ, mẹ mau giúp con nhìn xem con bị làm sao vậy, có phải bị con gì cắn không..."
Thân hình nhỏ của Hòa Huyên run lên, chậm rãi quay đầu ra.
Tiểu Hắc Đản vừa thấy, hai tay che lại đôi mắt giả vờ khóc mà nói: "Ui... Đau quá đau quá..."
Hòa Huyên mím môi, có chút không đành lòng, buông bác Trà ra cẩn thận một bước tiến lại đây bên này.
"Ô... Hòa Huyên, anh đau quá, mau tới giúp anh nhìn xem."
Hòa Huyên chần chờ hạ đăng đăng chạy đến hắn trước mặt: 'Em giúp anh thổi thổi."
"Ha ha... Bắt được rồi!" Tiểu Hắc Đản duỗi tay ôm chầm lấy người, bỗng nhiên tung lên trên một cái, duỗi tay tiếp được sau đó lại tung lên trên một cái.
Lúc sau Hòa Huyên hoảng sợ, biết mình bị lừa liền khóc lớn thành tiếng: "Oa... Anh trai hư, anh trai xấu... hư..."
Tô Mai giơ chân đá cậu một cái, sau đó duỗi tay bế lấy Hòa Huyên vỗ về nói: "Không khóc, không khóc, anh trai hư đúng không, để mẹ giúp con đánh anh nha."
Hòa Huyên không chịu mua chuộc, bèn gân cổ lên khóc, vừa cố gắng giãy giụa đẩy Tô Mai ra.
Gân xanh trên trán trên cổ nổi cả lên, vừa cảm thấy tức giận lại vừa tủi thân.
Triệu Khác nghe được động tĩnh, buông giấy bút trong tay xuống, nhanh chân từ Cục Công An chạy trở về.
"0a oa... Ba ba..." Triệu Khác duỗi tay bế lấy tiểu nha đầu đang nhào tới chân mình, vỗ về rồi nói: "Không phải con muốn mẹ và anh trai sao?"
"Hức...' Hòa Huyên vừa khóc lóc vừa liếc mắt nhìn hai người , cô lắc cái đâu nhỏ rồi ôm lấy Triệu Khác nhưng lại lần nữa đưa lưng về phía hai người: "Hức oa oa... Không cần Huyên Huyên, còn lừa Huyên Huyên nữa."
"Xin lỗi." tiểu Hắc Đản ảo não mà vỗ đầu, vây quanh tiểu nha đầu hai tay ôm lấy nàng rồi nói: "Xin lỗi, anh trai sai rồi, Hòa Huyên đừng khóc được không, anh trai xin lỗi em mà."
Hòa Huyên duỗi tay đẩy tiểu Hắc Đản ra, rồi lại ngoẹo đầu, cái trán tựa lên vai của ba cô tiếp tục lên tiếng khóc lớn: "Không cần Huyên Huyên, xấu hu hu..."
Triệu Khác xua tay với tiểu Hắc Đản và Tô Mai nói: "Hai người vào nhà trước đi, để anh dỗ dành con bé."
"Không ——" Hòa Huyên không muốn, duỗi tay túm chặt lấy bím tóc của Tô Mai, và kéo vào trong lòng ngực của mình: "Lừa đảo, lại không cần Huyên Huyên nữa."
"Không phải là không cần, mẹ ở đây mà." Tô Mai duỗi tay bế lấy tiểu nha đầu, vỗ về dỗ dành bé: "Mẹ ở đây mà, không phải là mẹ không cần Huyên Huyên, ngoan nào, mẹ yêu con nhất mà, nào có không cần con, lần này lên núi không mang con theo là bởi vì con còn quá nhỏ, trong núi lại quá lạnh, cho nên mẹ cùng anh trai lo lắng Huyên Huyên bị lạnh, và sợ Huyên Huyên bị thương đó..."
Một bên dỗ dành, một bên Tô Mai dẫn tinh thần lực để trấn an bé, thật vất vả tiểu nha đầu mới dần bình tĩnh xuống, nhưng bé không rời được Tô Mai nửa khắc, trong chốc lát không thấy Tô Mai đâu liền hoảng sợ, đi tìm từng phòng một.
Tô Mai không có cách nào chỉ đành ban ngày một tấc cũng không rời chơi đùa cùng bé, buổi tối đến nắm chặt thời gian tiếp tục làm mô hình.
Cứ như vậy năm đêm liên tục mới khó khăn lắm làm cho tốt mô hình, sửa chữa dùng thử thấy ổn rồi mới giao cho Triệu Khác cùng tiểu Hắc Đản. Về phương diện bản vẽ, Triệu khác sớm đã phục chế tốt rồi.
Lau đi vân tay trên mặt, ngụy trang từng cái đồ vật cẩn thận, rồi bỏ vào hành lý và dẫn theo tiểu Hắc Đản, lấy chăn cuốn lại cẩn thận, Tô Mai ôm Hòa Huyên đi theo Triệu Khác và tiểu Hắc Đản cùng nhau một đường đi đến Băng Thành.
Nhìn xe lửa chuẩn bị chạy, tiểu Hắc Đản hoá trang sau khuôn mặt một chút rồi biến mất ở phương xa, Hòa Huyên nằm ở trong lòng ngực Tô Mai gào khóc nức nở.
"Oa oa... Lừa đảo, lừa đảo... oa oa...' Đã nói là muốn chơi cùng bé rồi, còn mua cho bé kẹo đường đâu, thế mà bây giờ lại đi rồi.
Vào giữa tháng 3, bên trên yêu cầu các học sinh đi ra khỏi cổng trường, đối với sinh viên các ngành học kỹ thuật, học nông nghiệp, học quân sự, hệ thống chương trình dạy học và trật tự của trường học bình thường bị gián đoạn.
Rất nhiều học sinh bị phân công tới chỗ phân xưởng sản xuất máy móc, để học tập thao tác vận hành máy móc đột lỗ, học tập về các thiết bị như xe cộ, kiềm, máy bào, và máy mài; có một số bị phân tới xưởng để bồi dưỡng, để học tập chế tác, phác hoạ các loại mô hình.
Còn lại là trực tiếp khiêng đệm chăn sau đó đến đội sản xuất, cấy mạ làm ruộng, nhổ cỏ cuốc đất cùng nông dân địa phương cùng ăn cùng ở để làm việc.
Còn có một bộ phận tiến vào bộ đội, học tập huấn luyện cách ngắm bia bắn súng.