Chương 728: Kết hôn (2)
Chương 728: Kết hôn (2)Chương 728: Kết hôn (2)
Tô Mai mỗi ngày đều nghe radio, liên tục nghe ngóng tin tức bên ngoài, cô rất sợ nơi nào xảy ra xung đột mạnh và có tin tức bùng nổ, mà sự kiện vai chính sẽ là tiểu Hắc Đản nhà mình.
Triệu Khác thấy cô như vậy, nhịn không được bèn nhờ người hỏi thăm một chút, họ nói là người đã xuất ngoại rồi.
Tô Mai lăn qua lộn lại suy nghĩ cả một đêm, hôm sau, cô lấy ra giấy bút bắt đầu hồi ức ở đời sau các loại súng ống mà cô đã chơi qua trong trò chơi, sau đó liệt kê từng loại một ra, vẽ hình ảnh cùng sơ đồ từng chi tiết bộ phận, cũng ghi chú rõ những ưu khuyết điểm từng loại.
Triệu Khác thấy vậy, liền viết đơn yêu cầu cho thử súng ống, đẩy tới chỗ Ông Cố.
Ba tháng sau, hai vị chuyên gia vũ khí mang theo ba rương súng ống các loại lại đây.
Hai người là tới để thỉnh giáo, nhưng khi họ đến đây rồi, lại trở thành được người ta thỉnh giáo kia một phen.
Tỉnh thần lực của Tô Mai cường đại, năng lực học tập cũng rất nhanh, nhưng cô có một cái tự cho là khuyết điểm, lý luận tri thức của cô không vững chắc, vì để bù trừ cho điểm này, cô một bên thuần thục mà tháo dỡ lắp ráp một phen từng chỉ tiết của khẩu súng, một bên đem một số vấn đề không hiểu liệt ra, khiêm tốn hướng đến hai người mà thỉnh giáo.
Thời dài sau đó, hai người cũng đã nhìn ra, một bên nghiêm túc dạy học, một bên hướng về phía trước mặt mời tới một vali thư tịch tường tận mà nghiên cứu.
Còn Tô Mai giống như một khối bọt biển, bức thiết mà hấp thu mấy thứ này, lại chuyển hóa thành kiến thức của mình. Một bên nghiêm túc học tập, một bên cô còn đem súng ống đời sau cùng súng ống hiện có tiến hành kết hợp lại với nhau. Một năm sau, hai vị lão sư mang theo năm phần thành quả nghiên cứu, cảm thấy mỹ mãn nên rời đi rôi. Mà Tô Mai cũng đạt được thứ mình muốn, từng có quan hệ đến tin tức của tiểu Hắc Đản.
Bởi vì cô quá mức quan tâm, bên trên từng hỏi cô có muốn gọi Lâm Niệm Huy về hay không?
Tô Mai suy nghĩ liền từ bỏ, cuộc đời của tiểu Hắc Đản không nên bị cô kiểm soát quá mức.
Thời gian từ từ mà trôi qua, tháng 12 năm 1968. bên trên ban hành một chỉ thị (đến từ Baidu) rằng "Thanh niên trí thức đi đến nông thôn, rất cần thiết tiếp thu giáo dục cải tạo bân nông và trung nông." và bắt đầu vận động triển khai quy mô lớn đi xuống nông thôn.
Y Ca bởi vì mấy năm liên tục được mùa, nên trước sau cũng nghênh đón hai nhóm thanh niên trí thức.
Tô Mai không thường xuyên ra cửa, nên đối với bọn họ đều không mấy quen thuộc.
Đảo mắt tới năm 1973. Lâm Niệm Doanh vừa mới tròn 22 tuổi đột nhiên gọi điện thoại về nói rằng cậu ta muốn kết hôn.
Triệu Khác nghe điện thoại, trâm mặc một lát: 'Báo cáo kết hôn đã được duyệt sao?"
Lâm Niệm Doanh "Vâng" một tiếng, khó nén hưng phấn nói: "Ông Cố cùng bà Cố cũng đã đồng ý rồi."
"Ông Cố saol" Triệu Khác nhướng mày, trầm tư một lát, nghĩ đến mấy người mấy năm gần đây cùng Niệm Doanh đi lại gần nhất, thử hỏi: "Là Cố Sâm sao?”
Lâm Niệm Doanh ngượng ngùng mà cười thành tiếng: "Chú Triệu, chú và dì có thể tới đây sao? Ngày tổ chức dự định là vào mùng 8 tháng sau."
Hôm nay là ngày 20 tháng 4, Triệu Khác lại lần nữa nắm điện thoại trong tay thật chặt: "... Bên này chú không đi được, cuối tháng để cho dì con mang theo Hòa Huyên đi qua đó."
"Vậy được ạ, đến lúc đó mọi người ngồi xe nào, người nói trước với con nói một tiếng, để con đi nhà ga đón."
Triệu Khác đáp ứng, nghe bên âm thanh bíp bíp bên kia truyền đến, sau một lúc lâu mới buông điện thoại xuống.
Mấy năm nay tuy rằng không thường thấy mặt cậu ta, nhưng năm nào cũng gửi đồ ăn đồ dùng cho cậu ta. Tiểu Mai bận rộn như vậy, còn kiên trì mỗi năm làm cho mấy hai đôi giày đế bằng, làm hai bộ đồ nội y, một kiện áo khoác mặc bên ngoài.
Anh hung hăng xoa nhẹ khuôn mặt, Triệu Khác cũng không biết đợi lát nữa nói chuyện này với vợ như thế nào bây giờ.
Cọ tới cọ lui đến buổi tối, Triệu Khác cũng không có mở miệng, thẳng đến hôm sau dùng qua cơm sáng, anh mới lau mặt, gọi điện thoại nói sự tình Lâm Niệm Doanh qua một lần.
Ông Cố bưng trà tay trên tay, sau một hồi trầm mặt nói: "Đan Tuyết cùng Cố Sâm nói như thế nào?"
"Ngày hôm qua cháu quên không hỏi."
Đầu ngón tay Ông Cố run rẩy: "Hai cha con bọn họ không gọi điện thoại sao?"
Triệu Khác lắc đầu.
"Mẹ." Hòa Huyên tò mò mà lay cánh tay của Tô Mai: "Chị Đan Tuyết phải gả cho anh Niệm Doanh sao?”
Sau khi Tô Mai khiếp sợ qua đi, rất nhanh liên hoàn hồn trở lại: "Ha, Hòa Huyên sẽ có chị dâu, có vui vẻ không?”
"Chị gái biến thành chị dâu, có cái gì bất đông sao?" Hòa Huyên tuy rằng chưa từng gặp Cố Đan Tuyết, nhưng lại nhận được không ít lễ vật cùng ảnh chụp của cô ấy gửi cho, nên ấn tượng đối với cô ấy vẫn luôn rất tốt.