Chương 729: Nguyên nhân (1)
Chương 729: Nguyên nhân (1)Chương 729: Nguyên nhân (1)
"Nhiều hơn cái xưng hô mà thôi." Vỗ vỗ vai Hòa Huyên, Tô Mai thúc giục nói: "Mau nên không đi muộn bây giờ, con còn không nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi còn đi học."
Đuổi Hòa Huyên đi, Tô Mai về phòng lấy ra mấy vali sổ tiết kiệm cùng bất động sản mà Tần Thục Mai lúc trước để lại cho Niệm Doanh: "Hiện tại kết hôn, cần những sính lễ gì?"
Tô Mai nói xong không thấy người trả lời, ngẩng đầu liền thấy Ông Cố cùng Triệu Khác mang vẻ mặt quái dị mà nhìn cô, Tô Mai theo bản năng mà sờ sờ mặt: “Trên mặt em có cái gì sao?”
Triệu Khác lắc đầu: "Em... Em không tức giận sao?"
“Tức giận, vì cái gì?"
Hai người: ”..."
Tô Mai nhìn biểu tình của hai người liền bật cười thành tiếng: "Được rồi, còn không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Người cưới lại không phải là người ngoài. Tới nói chuyện chính một chút đi, sính lễ bao nhiêu thì thích hợp?"
"Đừng tính cái gì mà sính lễ." Triệu Khác hợp lại sổ tiết kiệm thành một đống, ném xuống bên cạnh, nói thẳng: "Khi đến Bắc Kinh thì đều đưa tất cả sổ tiết kiệm cho Niệm Doanh, để cho thằng bé mang theo Đan Tuyết đi mua. Vào mùng 8 tháng sau kết hôn, các em qua hai ngày nữa lên đường đi?"
Ông Cố trầm mặc một lát: 'Ông không cùng các cô đi được, lúc trước ông đã chuẩn bị vài thứ cho Đan Tuyết ở trong nhà, đi lên bảo sư phó Uông đưa chìa khóa cho Tiểu Mai."
"Tiểu Mai." Ông Cố nghiêng đầu nói: "Con giúp ông cầm lấy đưa cho nàng đi."
Tô Mai chần chờ nói: "Nếu không để cho chú Uông theo chúng cháu trở vê một chuyến?" Ông Cố không quay về thì có thể lý giải, vì tuổi tác của ông ta lớn, cả đi cả về cũng phải đến hơn nửa tháng cũng chưa chắc đã về, lăn lộn như vậy ông ta nhất định sẽ không chịu được.
Nhưng nếu như ngay cả chú Uông cùng Dì Trà đều không ra, đến lúc đó khó tránh khỏi làm người khác phải suy đoán.
Ông Cố xua xua tay: 'Không mấy ngày nữa cửa sông mở, băng tuyết cũng tan hết rồi, trên núi có mấy thứ thảo dược thấy gió trường là đã mọc rồi, nếu hái chậm một chút sẽ bị già, lão Uông làm sao có thể đi được đây."
Muốn tìm một người hái thuốc còn không dễ dàng sao, sao lại thế nào cũng phải là chú Uông chứ, Tô Mai khẽ lay Triệu khác, muốn để anh đi theo khuyên hai câu.
Triệu Khác buông chung trà xuống, xỏ giày đi xuống giường đất nói: "Anh đi làm đây, mấy ngày nay bên kia lại có chút động tĩnh rục rịch rồi."
Nói đến đối phương bên kia, liền phải kể một chút về cuộc phản công của lực lượng tự vệ vào tháng 3 năm 1969. đảo Ông giống như đảo Gấu Đen của bọn họ bên này, đều nằm ở trên sông giáp ranh.
Bắt đầu từ năm 1967. đội tuần tra hai bên không ngừng phát sinh xung đột, năm 1969 càng là trực tiếp đánh nhau, đối phương vận dụng phi cơ, xe tăng, xe thiết giáp cùng ngay lúc đó vũ khí bí mật hoả tiễn "Mưa đá”. Quốc gia của ta tự nhiên không cam lòng yếu thế, dường như đương thời ai mà không có vũ khí cao cấp, máy bay không người lái mang ống phóng hỏa tiễn, pháo chống xe tăng cùng lửa đạn chờ bắn sâu ở trên bờ, sau khi chiến thắng, quốc gia của ta thuận lợi mà khống chế toàn bộ hòn đảo.
Chỉ là đối phương vẫn luôn không có từ bỏ khiêu khích, cho nên bọn họ bên này vẫn luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ, rốt cuộc đảo Gấu Đen ở cảnh nội Y Ca, cách thị trấn nhỏ của bọn họ sống khoảng trăm dặm, thuộc về quản lý của Triệu Khác. Tô Mai nhìn Triệu Khác nhanh như chớp mà đi ra cửa, đối với sự việc của Niệm Doanh sự phủi tay mặc kệ, trong lòng ngăn không được mà thở dài một cái, nói xem đứa nhỏ này, chính là đang làm chuyện gì a?
Nếu muốn kết hôn, muốn một gia đình nhỏ thuộc vê chính mình, ai cản trở không cho đâu, mà đến nỗi phải gấp đến trước mặt rồi mới nói sao?
Cất cuốn sổ tiết kiệm đi, Tô Mai ngẫm nghĩ vẫn là đi ra cửa cách vách, cô nói cảnh sát Ngô mới tới một tiếng, nhờ anh ta hỗ trợ quay số văn phòng Lâm Niệm Doanh nhận làm công gọi một cuộc điện thoại.
Chỉ chốc lát sau điện thoại được nối thông, Tô Mai tiếp nhận ống nghe, cùng tiểu Ngô nói cảm ơn rồi nhận điện: "Uy Niệm Doanh, là dì đây."
"Dì." Lâm Niệm Doanh lẩm bẩm kêu một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
Tô Mai đợi một lúc, thấy cậu ta không có gì muốn giải thích hoặc là bổ sung, chỉ đành hỏi vu vơ: "Muốn kết hôn, phòng tân hôn chuẩn bị tốt hay chưa?"
"Vâng." Lâm Niệm Doanh khẩn trương đến độ lặng lẽ nuốt nước bọt.
"Do đơn vị phân, hay vẫn là đi mua?"
"Đều, ... đều không phải."
Tô Mai nhướng mày: "Ở tổ trạch Cố gia sao?"
Năm đó Ông Cố bảo Cố Sâm đem tổ trạch quyên tặng, Cố Sâm không muốn, nghe nói gần hai năm bởi vì sự tình của tổ trạch, hàng ngày trôi qua đều không được suôn sẻ.
"Vâng, là tiểu viện ban đầu của Đan Tuyết ạ, chú dì đều đã bố trí tốt rồi. Dì, dì và Hòa Huyên trực tiếp lại đây là được, cái gì cũng không cần mang đâu."