[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 731 - Chương 731: Nguyên Nhân (3)

Chương 731: Nguyên nhân (3) Chương 731: Nguyên nhân (3)Chương 731: Nguyên nhân (3)

Triệu Khác võ nhẹ vai thê tử: "Theo ý tứ của thằng bé, hôn sự cứ để cho thằng bé làm, mặt khác chờ mấy năm sau qua đi rồi lại nói tiếp."

Phòng này của Cố Sâm hiện tại nhìn tình hình trước mắt chính là một hố lửa, nhưng chỉ cần cố gắng trải qua mấy năm, đối với Lâm Niệm Doanh mà nói lại không phải một phần trợ lực gì nhiều.

Nếu nói đến tình cảm thì sao, Đan Tuyết tính cách cứng cỏi, xử sự quả quyết, vừa lúc bù trừ cho một phần do dự không quyết đoán trên người Niệm Doanh.

Tô Mai: "Vừa rồi em đã gọi điện thoại cho Niệm Doanh, tiểu tử kia cùng em nói chuyện đều là mấy câu hàm hồ, em chi sợ cậu bên kia không biết cũng không có ai thông báo một tiếng."

"Để anh tới nói." Triệu Khác nói xong bèn cầm lấy điện thoại.

Lưu Gia Thịnh mới vừa tan học, liền nhận được điện thoại, một hồi lâu mới phản ứng lại đây: "Nhanh như vậy liên kết hôn a! Cũng được, chăn cưới hay gối uyên ương gì đó sáng sớm mợ con đều đã chuẩn bị tốt rôi. Chúng ta không đi thêm phiền ra, đồ vật thì để cho tiểu Mai tiện thể mang theo đi."

Ngày hôm sau, Lưu Văn Hạo đưa đồ vật tới, đầy đủ chín cái vali: "Hai vali này là do lão tộc trưởng chuẩn bị, là khi năm đó chúng ta tách ra, suy xét đến khoảng cách khá xa, nếu gửi đồ vật qua bưu điện thì không tiện cho lắm, nên lão tộc trưởng liền chuẩn bị đồ vật trước giao cho tôi. Mấy đứa nhỏ ai cũng đều có, không chỉ có mỗi Niệm Doanh và Niệm Huy đâu."

Lưu Văn Hạo bên này mới vừa đi, mấy người mợ hai, mợ ba lại ôm hai cái bao tải lớn lại đây, một bao đệm chăn, một cặp gối uyên ương, mền và chăn trải giường...

"Nhiều đồ vật mang qua như vậy." Dì Trà nhìn một loạt đống rương hòm, lo lắng nói: 'Mọi người muốn nói xấu cũng không thành." Tô Mai nhìn Lưu Văn Khiết lấy ra danh mục quà tặng, bèn chọn hai bộ chăn đệm, một cái thảm lông, hai tấm khăn trải giường, một đôi áo gối, lại lấy ra trong bọc từ chỗ mợ hai mợ ba rút ra hai bộ chăn: "Mang những thứ này đi, còn lại những thứ khác thì để tại trong nhà, chờ thêm mấy năm lại gửi đi cho bọn nó."

"Đừng chỉ lấy cho nó chứ." Ông Cố nhìn đồ vật, nhíu mày, bất mãn nói: "Còn có tiểu Du Nhi nữa, tiểu Du Nhi cũng ở Bắc Kinh đó."

"Con nhớ kỹ rồi." Tô Mai cười vỗ võ một bên vali mây: "Để con mang cho thằng bé hai đôi giày vải, một bộ quần áo, còn có thịt vụn, cá khô cùng ruốc cá chú Uông làm nữa ạ.”

Ông Cố: "Con không mang theo một thịt khô ít sao? Thằng thích nhất ăn cọng hoa tỏi non xào thịt khô, còn có gà thỏ hong gió nữa, trong nhà nhiều như vậy, con đừng có keo kiệt như thế."

Tô Mai: "... Vâng vâng, con nghe ông, để con mang!"

Khi đến ngày 25 rồi, Triệu Khác lái máy kéo đem hai mẹ con Tô Mai cùng bốn vali đồ vật, cùng hai bao tải thức ăn đưa đến ga tàu hỏa.

Đi theo còn có hai gã đội viên đặc chiến âm thâm bảo vệ cho mẹ con Tô Mai, mấy năm nay bọn họ một người thì ẩn giấu ở trong nhóm thanh niên trí thức, một người thì ẩn giấu ở trong đội ngũ công an mới tới.

Sau một tuần, mấy người cũng tới được Bắc Kinh.

Hai người Giang Thạc âm thầm hướng đến chỗ nhau khẽ gật đầu, hoàn thành giao tiếp nhiệm vụ, cùng Diêm Minh một trước một sau đều lên xe, âm thâm bảo hộ ở bên cạnh Tô Mai.

"Chị dâu, trên đường vất vả rồi!" Diêm Minh xách hành lý đi đến bên người Tô Mai, sau đó nhìn về phía Hòa Huyên nói: "Đây chắc là Huyên Huyên đúng không, đã lớn như vậy sao.”

"Huyên Huyên chào chú đi con, đây là chú Diêm, đây là chú Giang." Tô Mai giới thiệu nói.

Hòa Huyên tò mò mà đánh giá hai người vài lần, ngoan ngoãn kêu lên: "Con chào chú Diêm, chú Giang ạ."

"Ngoan lắm!" Giang Thạc cười khẽ xoa đầu bé, duỗi tay móc ra một bao lì xì cho bé: "Cho con cầm lấy mua đồ ăn vặt."

Diêm Minh thấy vậy, cũng vội buông vali mây trong tay, bắt chước móc ra một bao lì lì.

Hòa Huyên nhìn qua Tô Mai thấy nàng khẽ gật đầu, liền nói tiếng cảm tạ, sau đó mới nhận bao lì xì.

Mấy người mang theo đồ vật ra trạm, Lâm Niệm Doanh cùng tiểu Du Nhi mới mở xe Jeep ra vội vàng đi đến.

"Anh Năm! Anh nhỏ!" Hòa Huyên hoan hô một tiếng, mừng rỡ chạy về phía hai người.

Tiểu Du Nhi giành đi trước một bước, bế Hòa Huyên lên xoay mấy vòng, hai anh em ha ha cười, không có nửa điểm xa lạ.

Niệm Doanh xoa nhẹ đầu Hòa Huyên, nhìn thấy Giang Thạc và Diêm Minh đi bên cạnh Tô Mai đi tới đây, thì sửng sốt, vội cất bước tiến lên: "Dì, Chú Giang, chú Diêm.”

Hai người gật gật đầu với cậu, mặc dù bọn họ đều ở Bắc Kinh, nhưng số lần gặp mặt lại không nhiều lắm.

Tô Mai đưa hai cái vali mây trong tay cho cậu cầm, nhìn khắp nơi xung quanh một lượt, nhưng không có nhìn thấy Cố Đan Tuyết đâu, không biết là người chưa được họ thả ra, hay vẫn là ở nhà chờ đâu.
Bình Luận (0)
Comment