Chương 732: Sai lệch (1)
Chương 732: Sai lệch (1)Chương 732: Sai lệch (1)
"Mẹ." tiểu Du Nhi cũng ôm Hòa Huyên chen qua tới đây, cười chào hỏi cùng Giang Thạc và Diêm Minh, kéo cánh tay Tô Mai nói: "Tòa nhà của Bác cả chúng ta đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, mẹ và em còn đi đâu nữa? Chị Quân sáng sớm cùng người khác đi mua một con gà, khi chúng ta lại đây, chắc đã bắt đầu hầm rồi."
Sau khi Triệu Nho Sinh về hưu, đại viện phòng ở quân khu trả lại cho bộ đội.
Thời trẻ ba anh em Triệu gia phân ra ở riêng, Triệu Trác cùng Triệu Dần chuyển đến một tòa tiểu tứ hợp viện ở Bắc Kinh, Triệu Khác muốn chính là ngôi nhà nhỏ màu trắng ở Thượng Hải.
Sau đó, khi Tô Mai gả được vào, Tân Thục Mai lại tặng cho Niệm Huy, Niệm Doanh một tòa nhà nhỏ làm lễ gặp mặt, cho đến nay, trong tay cô cũng chỉ còn lại một ngôi nhà.
Năm trước khi Triệu Nho Sinh về hưu, cô từng lên tiếng nói muốn để lại chỗ tòa nhà kia cho Triệu Khác, chỉ là Tô Mai cùng Triệu Khác đều không có đáp ứng.
Rốt cuộc tính đi tính lại, bất luận là bất động sản hay là tiền tài, bọn họ đã chiếm tiện nghỉ đủ rồi.
"Chị dâu." Giang Thạc nói: "Đội trưởng có gọi điện thoại, kêu chị và Hòa Huyên đến ở chỗ nhà khách của quân khu."
Diêm Minh đi theo nói: "Chúng ta đều giúp cô đặt phòng thật tốt rồi."
Tô Mai sửng sốt, rồi khẽ gật đầu, nói: "Trước tiên đi đường trước đã, ăn cơm xong, chúng ta lại đi nhà khách.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mở cốp xe ra đặt hành lý trên xe Jeep của Lâm Niệm Doanh, dẫn theo Tô Mai và Huyên Huyên ngồi trên xe bọn họ, trước hai bước di chuyển ra khỏi ga tàu hỏa.
Khuỷu tay Lâm Niệm Doanh khẽ huých về phía tiểu Du Nhi, đẩy đẩy như suy tư gì nói: "Sao lại thế này nhỉ, Chú Giang cùng Chú Diêm làm sao lại có thời gian tới đón dì?" Hai người có thân phận gì kia chứ, hai người một người là trưởng của đội đặc chiến, một người là phó đội, mỗi ngày vội đến mức chân trước đánh sau lưng, lần trước có cái phỏng vấn đoàn lại đây, cấp trên muốn để cho hai người bọn họ đi phỏng vấn một chút, kết quả hai người đều nói không rảnh.
Tiểu Du Nhi trong đầu hiện lên khi thời trẻ cậu ta nhập ngũ, cảnh tượng Tô Mai dẫn cậu ta vào núi để huấn luyện: "Mẹ hàng năm đều vào núi, kéo cung bắn tên trăm phát trăm loại, có thể hay không là tới thỉnh giáo mẹ?"
Tô Mai sức lực cực lớn, đao pháp cũng tốt, xiên cá lợi hại, điểm này lâm niệm doanh đều biết đến: "Cũng có khả năng."
"Đợi tí nữa hỏi một chút. Đi, lên xe thôi." Tiểu Du Nhi nói trước rồi hai chân bước ngồi vào chỗ lái xe của hai người: "Để con lái xe."
"Lái chậm một chút." Lâm Niệm Doanh không yên tâm mà dặn dò nói.
"Yên tâm đi." Tiểu Du Nhi nói rồi hai chân nhấn ga, xông ra ngoài.
Thân mình Lâm Niệm Doanh đột ngột ngả ra phía sau một cái, lệch qua ghế tựa lưng.
"Ha ha..."
Nhìn tiểu Du Nhi thoải mái cười to, sắc mặt Lâm Niệm Doanh phức tạp mà khẽ nhếch khóe miệng.
Tiểu Du Nhi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, cười nói: 'Lúc này mới nói sao, anh mới bao lớn, cả ngày cứ trưng ra hai khuôn mặt, không thấy mệt sao?"
"Em thì biết cái gì, anh cái này kêu là thành thục, ổn trọng."
"Cắt!" Tiểu Du Nhi chép miệng:"Còn không phải là chị Đan Tuyết thích kiểu đàn ông so với chị ấy thành thục ổn trọng hơn sao."
Hai mắt Niệm Doanh sẫm lại, theo bản năng mà ngồi thẳng sống lưng. "Có đáng giá không?" Tiểu Du Nhi nghiêng đầu quét mắt nhìn điều lệnh trong túi cậu ta.
Niệm Doanh vuốt điều lệnh, không biết nghĩ tới cái gì, khẽ gật đầu: "Đáng giái!"...
Tô Mai thu hồi ánh mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ, rồi hỏi hai người: "Chuyện của Đan tuyết, các con biết được bao nhiêu?"
Sau khi hơi chân chờ Giang Thạc, lấy ra một túi văn kiện đưa cho Tô Mai.
Sau hai ba lớp Tô Mai mới mở được ra, rút ra trang giấy, bắt đầu xem, lông mày khẽ nhăn lại: "Con bé hiện tại đang ở đâu?”
"Cô ấy bị nhốt trong ủy ban GW”
"Con bé và Niệm Doanh không phải mùng 8 là kết hôn sao." Tô Mai kinh ngạc nói: "Sao còn không được thả ra?"
"Tự cô ta không muốn đi ra." Diêm Minh nói xong, hơi do dự sau đó lại nói tiếp: "Tôi nghe người ta nói, đồng chí Cố thích đàn ông làm người xử sự tương đối thành thục.
"Nói như vậy, là Niệm Doanh tình nguyện hả?" Niệm Doanh so với con bé nhỏ hơn 4 tuổi, biểu hiện có cố tỏ ra thành thục đi nữa, thì ở trong mắt con bé cũng chỉ là một em trai nhỏ đi.
Giang Thạc: "Theo tôi được biết, Cố Sâm và vợ anh ta Phạm Vân cực kì thích Lâm Niệm Doanh."
Diêm Minh há miệng thở dốc, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn qua chỗ Tô Mai ngồi ở bên cạnh Hòa Huyên, có một số lời muốn nói nhưng rốt cuộc không có nói ra.
Tô Mai lại là nháy mắt đã hiểu rõ, nếu so với Niệm Doanh, hai vợ chồng họ lại càng thích Tiểu Cẩn hơn.
"Đan Tuyết cũng có tâm tư này sao?" Hai người liếc mắt nhìn nhau im lặng không hé răng nói gì.