Chương 735: Biến cố (1)
Chương 735: Biến cố (1)Chương 735: Biến cố (1)
"Sẽ không có hôn lễ." Tô Mai thần sắc bình tĩnh nói: "Niệm Doanh không phải sẽ chuyển đi sao, ngày mai để cho thằng bé nhanh chóng đi nhậm chức. Còn về phần Đan Tuyết, đưa con bé đi đến phía Tây Bắc chỗ Cố Sâm được phân công đi."
Lúc này, cho dù là hai người đều nguyện ý đi chăng nữa, Tô Mai cũng không có khả năng đáp ứng, ở trong lòng cô, cho dù có hai người như Cố Đan Tuyết cũng không so được một Lâm Niệm Doanh, đó là đứa con mà cô mở mắt tỉnh lại đã cùng tiểu Hắc Đản ngồi bên cạnh cô!
Tuy biết rằng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng từ khi biết Cố Đan Tuyết chướng mắt Lâm Niệm Doanh kia, trong lòng cô không nói trách cứ, nhưng khẳng định là không được thoải mái.
Nếu chỉ là như vậy, đã qua liên cho qua đi, nhưng còn bây giờ thì sao, cô bé kia đang coi Lâm Niệm Doanh là cái gì?!
Phương án hai? Lốp xe dự phòng? Hay vẫn là râu ria?
Giang Thạc lại lần nữa sửng sốt: "Chị dâu, chị có muốn hỏi qua Niệm Doanh hay không? Còn có, Niệm Doanh lúc trước xin chuyển đi chính là Tây Bắc, chị xem?"
Tô Mai đuôi mắt phiếm mạt ý cười, không vì cái gì khác, là thái độ hiện tại của Giang Thạc đối với Niệm Doanh, khi họ mới đến đây, Giang Thạc cùng Diêm Minh đối với Niệm Doanh lãnh đạm xa lạ, đối với tiểu Du Nhi cùng tiểu Cẩn thiên vị không phải là cô không để ở trong mắt: "Được, đợi chút trở về tôi sẽ nói chuyện với thằng bé. Công tác bên này ngươi có nhúng tay can thiệp được không? Nếu là thuận tiện, thì giúp thằng bé đổi một cái khác đi. Nếu không được nói cũng không quan hệ được, tôi sẽ nghĩ cách khác."
"Thuận tiện, chị dâu có muốn cho cậu ta đi địa phương khác sao?"
Tô Mai nghĩ nghĩ: "Tỉnh Vân Nam." Chỗ đó chẳng những Ông Cố tộc trưởng, còn có Cố gia mấy họ dòng bên thân cận của ông Cố, có bọn họ chăm sóc, Tô Mai cũng cảm thấy yên tâm.
"Được." Giang Thạc đáp ứng, để Diêm Minh đưa Tô Mai trở về trước, rồi xoay người đi văn phòng GW, giúp Cố Đan Tuyết trao đổi việc từ hôn sự vừa rồi.
Lúc này là tháng sáu, Tô Mai ngẩng đầu nhìn bóng râm trong viện ngoại viện, xoay người được Diêm Minh ngụy trang thành tài xế che chở đi lên xe .Jeep.
"Mẹ nuôi ——" Tô Mai mới vừa vừa lên xe, còn không có ngồi ổn đâu, liền bị Cố Đan Tuyết sà vào lòng ôm chầm lấy.
Tô Mai duỗi tay đỡ lấy lưng ghế phía trước rồi thân mình mới ổn định ngửa ra sau, hướng về phía Diêm Minh phất tay xuống, Diêm Minh thiếu chút nữa muốn rút súng xuống tay, phân phó nói: "Đi vê tuyến đường phía trước."
Dứt lời, quay đầu đối diện với Triệu Quân nói: "Để cho Đan Tuyết ở chỗ đó của anh một đêm trước đi."
Triệu Quân tính cách hào sảng, hơn nữa mấy năm nay cũng nhận được không ít chiếu cố của Cố Đan Tuyết, lập tức liền đáp ứng.
"Mẹ nuôi cũng ở tại đi đường phía trước sao? Tôi muốn ở cùng mẹ nuôi."
"Mẹ ở tại nhà khách quân khu, nếu như con không chê chỗ đó hoàn cảnh đơn sơ, liền cùng mẹ qua đó đi."
"Con muốn tắm rửa sảng khoái một phát, mẹ nuôi, mẹ xem xem, trên người con đều bẩn hết cả rồi."
Đây là không nghĩ đi đây mà.
Nhà khách dù sao tắm rửa cũng không tiện bằng ở trong nhà riêng được.
"Được rồi, vê đến nhà để cho Tiểu Quân giúp con đun hai thùng nước ấm rồi từ từ tắm rửa, đổi một bộ quần áo, ăn lấy chén mì, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc đi. Ngày mai, mẹ cho người đưa con đi Tây Bắc."
Ý cười trên mặt Cố Đan Tuyết cứng đờ lại, bỗng nhiên lui ra khỏi lòng ngực Tô Mai, không thể tin vào tai mình hỏi lại: "Đi Tây Bắc sao!"
Tô Mai nhàn nhạt khẽ gật đầu: "Mẹ con đã định hôn sự cho con, ngày mai mẹ tìm người xem, xem có thể giúp con từ chối hay không. Trước đó, con đi đến Tây Bắc chỗ ba con đang ở đó để trốn trốn trước, có ba con che chở con, mẹ con ít nhiều còn có thể cố ky một chút, không dám ầm ï đến bắt con thực hiện mối hôn sự này."
Việc từ hôn sự bên này còn chưa có xử lí xong, Tô Mai không có cách lập tức cho cô một lời hứa hẹn.
"Mẹ nuôi không đồng ý hôn sự của con và Niệm Doanh sao?" Chỉ cần gả cho Lâm Niệm Doanh, cô chính là quân tẩu, ai còn dám ra tay với cô nữa chứ.
"Đan Tuyết!" Tô Mai nhìn cô ta, trong mắt càng lạnh nhạt đi vài phần: "Mẹ vì sao lại không đồng ý, trong lòng con còn không rõ ràng hay sao?"
Trái tim nhỏ của Cố Đan Tuyết run rẩy, Tô Mai như vậy, như thể giống như người xa lạ vậy: "Con, con..."
Nuốt nước bọt, đôi môi Cố Đan Tuyết run rẩy cố gắng nói: "Mẹ nuôi trước kia không phải đã nói, sẽ không can thiệp, không nhúng tay vào hôn sự của con gái hay sao ạ?”
"Được nha, đợi chút nữa để cho Niệm Doanh tự mình cùng con nói đi." Tô Mai vừa dứt lời, liền ngồi thẳng thân mình dựa vào chỗ ngồi ở ghế sau, một lát liền đã ngủ.