Chương 74: Bắt cá (4)
Chương 74: Bắt cá (4)Chương 74: Bắt cá (4)
Tô Duệ cõng Triệu Du, bưng bát nước, lấy viên thuốc đi tới, nghe tiếng nói: "Chờ chân cậu bé tốt lắm, ném cậu bé vào trại lính huấn cậu bé một thời gian, cái gì cũng quen thôi."
"Đây, uống thuốc."
"Không phải cháu chê." Triệu Cẩn ngượng ngùng nhận lấy bát và thuốc, nhìn Tô Duệ nói: "Cô, cháu chỉ có hơi giật mình."
"Ừ" Tô Duệ gật đầu: "Uống thuốc đi."
"Oa!" Tiểu Hắc Đản ở bên kia bình phong la lớn: "Cái giường này thật là mâm!"
Lâm Niệm Doanh: "Anh thử với."
"Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản." Qua bình phong, Tô Duệ kêu: "Chưa rửa chân không thể lên giường."
Hai đứa trẻ trên giường hai mắt nhìn nhau. Lâm Niệm Doanh ngoan ngoãn leo xuống đi giày, Tiểu Hắc Đản lặng lẽ lăn hai vòng, mới cười hì hì nhảy xuống.
Tô Duệ trợn mắt nhìn Tiểu Hắc Đản, xoay người đến phòng bếp xách thùng nước, đi ra ngoài lấy nước.
Triệu Khác nhìn con trai uống thuốc, nhận lấy bát không trong tay con trai: "Ba đi đây, ít thì một tuần, lâu thì nửa tháng. Đồng chí Tô không tệ, Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản cũng không khó chung đụng, sống cùng họ, chờ ba trở lại."
"Dạ." Triệu Cẩn gật đầu.
Triệu Khác cầm bát để vào phòng bếp, đi ra nói với Tô Duệ: "Lát tôi quẹo vào nhà ăn nói một tiếng với bọn họ, sáng mai để Đại Bàn tới gọi các cô."
Tô Duệ: “Được.”
"Hai đứa trẻ đành phiên cô chăm sóc nhiều." Triệu Khác lịch sự, xoay người xuống núi, đến nhà ăn canh tác tìm Đại Bàn ngày mai cần xe đi hội làng, nói ngày mai trên xe có thêm mấy người, để lúc Đại Bàn đi thì đến sườn núi gọi vài người nhà, đi theo phối hợp trong buổi họp.
Tô Duệ nhìn bóng người thẳng đứng của Triệu Khác biến mất ở trong bóng đêm, chợt đờ đẫn, nhớ lại những quân nhân trẻ tuổi chiến đấu với cô đến cuối cùng kiếp trước.
Lau mạnh khóe mắt, Tô Duệ giơ tay lên chặn miệng ống trúc, xách thùng nước vào phòng bếp, rót vào trong nồi, đốt lửa, đun nước nóng.
Đổ nước còn lại trong phích nước nóng vào trong chậu rửa chân, Tô Duệ lại đổ một bình nữa.
"Tiểu Hắc Đản, Niệm Doanh, ra rửa mặt, rửa chân."
Hai người chạy tới, Tô Duệ đưa cho Lâm Niệm Doanh một cái cốc trúc, một cái bàn chải đánh răng đã bôi kem đánh răng, cho Tiểu Hắc Đản một cái bát, bên trong đựng nước muối.
Nguyên thân và Lâm Niệm Doanh đều có bàn chải đánh răng.
Nguyên thân thấy Tiểu Hắc Đản còn nhỏ nên chưa có chuẩn bị.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản đứng ở cửa khịt mũi, buông bát xuống, nói: "Ngày mai đi hội làng, mẹ có thể mua bàn chải đánh răng cho con không?"
"Được." Tô Duệ đổ nước trong chậu rửa mặt, gọi cậu bé: "Ra rửa mặt."
Hai đứa rửa mặt xong, Tô Duệ đổ thêm ít nước nóng vào trong chậu rửa chân, để bọn nhỏ ngồi ở trên ghế nhỏ ngâm chân ở gian nhà chính.
Đuổi hai đứa lên giường, Tô Duệ mới lấy cốc, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và khăn lông của Triệu Cẩn ra, đặt chậu rửa chân ở mép giường, đưa cốc, bàn chải đánh răng cho Triệu Cẩn, Tô Duệ giao phó: "Nhổ nước vào trong chậu."
Sợ trẻ con Lô Thị thích sạch sẽ, Tô Duệ dùng nước nóng rửa chậu rửa mặt, rửa chân rồi mới cho hai anh em dùng. Nửa đêm, Tô Duệ bị tiếng rên đánh thức, xoay mình ngồi dậy, mò mẫm bật đèn sáng, vòng qua bình phong.
Trên giường, Triệu Cẩn ôm chân, người cong như con tôm, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Đau." Tô Duệ cúi người ngồi xuống mép giường, tay che trên thạch cao, lộ ra tỉnh thần lực yếu ớt, tỉ mỉ cảm nhận, xương đang chậm rãi khép lại.
"Cô, cháu làm ồn đến cô."
"Không sao." Tô Duệ ôm người vào trong ngực, điều động dị năng, lấy chín phần năng lượng hỏa, chỉ còn lại một luồng nho nhỏ, để gần xương chân của Triệu Cẩn qua lớp thạch cao.
Triệu Cẩn cảm thấy cái chân đau đớn, lạnh như băng dần dần ấm áp lên.
Một tay khác của Tô Duệ võ vai Triệu Cẩn: "Đi ngủ đi, cô ở đây."
"Dạ.
Có cảm giác Triệu Cẩn ngủ rất say, cho đến khi mặt trời lên cao.
Từ sau khi chân bị thương Triệu Cẩn chưa từng ngủ ngon như vậy, tỉnh dậy chỉ cảm thấy sảng khoái.
Bà Vương ở gian nhà chính nghe thấy động tĩnh, thả chiếc giày làm một nửa trong tay xuống, đi tới cười nói: "Dậy rồi à, bà bưng nước đánh răng rửa mặt cho cháu nhé."
"Cảm ơn bà Vương." Triệu Cẩn dần dần ngôi dậy, mở cửa sổ, gió cuốn mùi hoa chim hót đập vào mặt. Triệu Cẩn hưởng thụ mà híp mắt một cái, cầm quần áo lên mặc vào, đi tới mép giường, nhận lấy cốc, bàn chải đánh răng bà Vương đưa tới, đánh răng ở chậu rửa chân, dùng khăn lông ướt lau tay lau mặt. Triệu Cẩn hỏi: "Cô Tô đi lúc nào vậy ạ?”
"Hơn năm giờ đã lên đường." Bà Vương cười nói: "Nhớ cô Tô của cháu à, chờ đi, không muộn không về được." Trước khi đi, Tô Duệ đã nấu canh cá, cắt mì sợi.
Bà Vương đun canh cá, đặt mì xuống, đặt cây tể thái trước nồi.
Triệu Cẩn rất kén chọn, cũng không thể không nói mấy bữa ăn gần đây rất ngon....