Chương 75: Hội làng (1)
Chương 75: Hội làng (1)Chương 75: Hội làng (1)
Tô Duệ bế Triệu Du, theo Trương Ninh, sĩ quan hậu cần, Đại Bàn vào trong khoang xe tải CA10 nhãn hiệu Giải Phóng đầu tiên được sản xuất ở nước ta, cả đường lắc lư làm người ta nghi ngờ đời người.
Xe đến nơi, Tô Duệ bế đứa trẻ, không kịp chờ đợi mà nhảy xuống.
Đại Bàn và sĩ quan hậu cần đã chứng kiến kỹ năng dùng dao của Tô Duệ, không cảm thấy lần này có vấn đề gì, Trương Ninh thì cả kinh há miệng.
Tô Duệ dùng vải buộc Triệu Du ở trước ngực, đưa tay nói với Trương Ninh: "Nhảy xuống, tôi đỡ chị."
"Tôi không dám." Trương Ninh lắc đầu, túm thanh xe đi xuống, lúc xuống, Tô Duệ dựng nắm tay, ôm eo Trương Ninh, đỡ người xuống dưới.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản kéo Lâm Niệm Doanh từ ghế phụ xuống, hưng phấn chạy tới: "Náo nhiệt quái"
Mỗi tay Tô Duệ dắt một đứa, cô nhìn về phía sĩ quan hậu cần: "Mấy giờ tập hợp?”
"Các cô không đi cùng chúng tôi?" Sĩ quan hậu cần kinh ngạc nói.
Bọn họ muốn mua bột và trái cây khô, mặc dù Tô Duệ cần những thứ này, nhưng cô muốn mang con đi dạo hơn, để nhìn xem tục lệ dân tình nơi này: "Không."
"Ba đứa bé đấy." Đại Bàn nói: "Hai cô có thể dẫn theo sao?"
"Không thành vấn đề." Tô Duệ dẫn hai đứa trẻ tránh gánh hàng, xe đẩy, thôn dân chăn dê qua lại, đánh giá từng nhà và tường xây bằng đất.
Tường đất nơi này không nhìn thấy một khe hở nào, không phải dùng gạch mộc xây, mà giống như dùng bằng những tấm ván ghép lại.
"Vậy thì bốn giờ chiều tập hợp ở chỗ này." Sĩ quan hậu cần suy nghĩ rồi nói. "Được." Tô Duệ quơ quơ hai đứa trẻ dắt trong tay: "Chào bác, chú Đại Bàn và chú tài xế đi."
"Cháu chào bác, các chú ạI" Hai đứa vây tay với ba người, kéo tay Tô Duệ, bắt đầu xông về phía trước.
Tiểu Du thích cảm giác chạy này, vui vẻ cười khanh khách không ngừng ở trong ngực Tô Duệ.
Trương Ninh gật đầu với ba người, vội vàng chạy chậm đuổi theo.
Đi qua thôn Tiểu Trần không xa, lưng chừng núi có một ngôi chùa.
Phần lớn người tới hội làng là thôn dân sống ở gần đây, bọn họ mang tới các loại rau khô, mứt hoa quả, thuốc, gia súc, thức ăn và rau cải tự làm, hạt giống hoa cỏ...
Đám người Tô Duệ còn chưa đi vào thôn đã nghe thấy tiếng chiêng trống trâm bổng, xa xa nhìn thấy trong vòng người có một đội múa lân. Từ đầu kia của thôn, họ nhảy, di chuyển, tránh, nhào lộn, bay lượn, chạy vọt tới.
"Oal" Ba đứa đứa trẻ, trừ Lâm Niệm Doanh, Triệu Du và Tiểu Hắc Đản đều chưa từng thấy múa lân ở phương nam.
"Mẹ!" Đám người xúm lại càng ngày càng nhiều, tâm mắt Tiểu Hắc Đản bị người ta cản, kéo áo Tô Duệ vội la lên: 'Mẹ mau bế con lên!"
Tô Duệ nhìn bốn phía, dắt Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, nói với Trương Ninh: "ĐỊI"
Chen qua đám người, đến một gốc cây ven đường, nhiều cây cối đã bị người ta chiếm chỗ, chỉ có cây này vừa cao vừa thẳng, không dễ trèo mới không ai leo lên.
Tô Duệ nhìn đòn gánh trong tay Trương Ninh, ngắn.
Buông hai đứa trẻ ra, Tô Duệ đi tới sau lưng Trương Ninh, lấy ra dây thừng trong giỏ cô đeo trên lưng, buộc hai bên, sau đó kéo một đầu, đột nhiên ném lên chạc cây ở thôn, sợi dây xuyên qua cành cây, thống xuống. Tô Duệ bắt lấy và giật, cảm nhận trọng lực, cảm thấy có thể, buông Triệu Du ở trước ngực ra, đưa cho Trương Ninh, không đợi Triệu Du kháng nghị, ôm lấy Tiểu Hắc Đản, vịn sợi dây, nhún người nhảy lên, đạp thân cây xông lên.
"Oa." Ba người phía dưới kinh ngạc trợn to mắt.
Để Tiểu Hắc Đản lên cành cây ngồi yên, Tô Duệ lại xuống đón Lâm Niệm Doanh.
Lâm Niệm Doanh có hơi sợ độ cao, Tô Duệ dùng vải vừa buộc Triệu Du buộc eo Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, buộc hai đứa vào thân cây.
Tiểu Hắc Đản vui vẻ, gân giọng: "Mẹ, mẹ, thấy rất rõ ràng, sư tử nhỏ kia lợi hại quá, nhảy còn cao hơn mẹ. Oa, bắt được bóng, bắt được bóng rồi..."
Tô Duệ võ đầu Tiểu Hắc Đản: "Ngồi yên, chớ lộn xộn."
Sau đó lại trấn an Lâm Niệm Doanh: "Đừng sợ, buộc rất chắc, không rơi xuống đâu."
Lâm Niệm Doanh gật đầu, dần dần sự chú ý cũng bị hai sư tử nhỏ trong đội múa lân hấp dẫn, buông lỏng cơ thể đang cứng đờ.
Tô Duệ phi thân nhảy xuống, thấy mắt Trương Ninh lóe sáng dòm cô, lặng yên, hỏi: "Chị có muốn lên không?"
"Tôi." Trương Ninh đè trái tim đập bịch bịch, hai gò má ửng đỏ mà nhìn Tô Duệ: "Tôi có thể lên à?"
Tô Duệ kéo một đầu sợi dây, thắt chặt, quấn ngang hông Trương Ninh mấy vòng, sau đó đón lấy Triệu Du, lôi một đầu khác của sợi dây, đột nhiên kéo, Trương Ninh thon nhỏ bị treo lên "Vèo" một tiếng.
Trương Ninh ở trên không trung trố mắt trong chớp mắt, rồi mới phản ứng được, tay chân luống cuống ôm lấy thân cây, ngồi ở trên cành cây, hét với phía dưới: "Tô Mai, em không ôm tôi lên à? Kéo dây rồi quăng, thiệt thòi em nghĩ ra được, không biết còn tưởng rằng em treo lợn đấy, hừ!"
Tô Duệ bế Triệu Du ở phía dưới, cười trấn an: "Được rồi, đừng làm rộn, mau ngồi đàng hoàng xem múa lân, bọn họ đi tới rồi."