Chương 76: Hội làng (2)
Chương 76: Hội làng (2)Chương 76: Hội làng (2)
"Lên, lên." Triệu Du cũng muốn lên cây, Tô Duệ nhìn phía trên, đi xuống thấy rõ ba chỗ đã bị ba người chiếm mất, đi lên nữa hoặc đi xuống, cây lá rậm rạp sẽ chắn tầm mắt, không thấy rõ bằng cô đứng ở phía dưới. Cô vỗ Triệu Du, chỉ đội múa lân, nói: "Tới rồi, tiểu Du mau nhìn kìa!"
Quả nhiên Triệu Du bị hấp dẫn, tròn mắt nhìn đội múa lân tới.
Khi đội múa lân đến gần, các hàng rong bán thức ăn bị dồn đến ven đường, vây ở trước mặt và xung quanh Tô Duệ, Triệu Du.
Tô Duệ đảo hai tròng mắt, trong mắt đều là những món ăn vặt tinh tế của địa phương, có bánh hoa cúc đỏ trong suốt, có táo sấy khô thành từng kẹo mạch nha lớn nhỏ, có cá trăm viên lót lá ngải cứu, cây ngải, khoai tròn rán, xíu mại, khoai môn hấp, bánh nhân đậu xanh, bánh nhân măng, các loại bánh tráng cuộn nhân.
Múa lân đi qua, có người tới mua bánh tráng, cô bán bánh cho cuốn đậu phụ khô, nấm hương, tôm, đậu chín, măng sợi các thứ, còn có khoai tròn rán dùng lá ngải cứu lót, mỗi người một cái, đảo mắt đã bay nửa giỏ. Tô Duệ nhìn, không khỏi sờ túi, nhặt mua mấy thứ.
Thả mấy người xuống, Tô Duệ nhét thức ăn vào trong tay bọn họ, cho Trương Ninh được chia mười cái cuốn.
"Nhận lỗi." Tô Duệ cười nói.
"Hừ!" Trương Ninh cầm cuốn bọc lá sen, hậm hực cắn một cái, vừa nhai, vừa giở tính trẻ con mà liếc Tô Duệ.
Thật ra thì Trương Ninh không tức thật, chỉ bị Tô Duệ đối đãi khác biệt nên hoảng sợi
Đứa trẻ là bảo bối, mình thì là cây cỏ.
Tô Duệ và Trương Ninh không vội mua đồ, mà vừa dẫn bọn nhỏ nhàn nhã đi dạo, vừa thưởng thức đồ ăn vặt ven đường. Đồ đều không quá đắt, bình thường một hai đồng là có thể mua được quả khô, mấy viên kẹo; một mao cũng có thể ăn bã đậu chiên dầu, khoai tròn rán gì đó, hoặc là ít thịt, một bát nước ngọt thả các loại quả khô.
Còn có một loại chè mặn, nguyên liệu chính có: Lá trà, gừng, đậu phộng, đậu nành, hạt mè, hành, muối ăn vân vân, rắc hạt mè, đậu phộng lên, cơm rang gọi là cơm rang chè, nếu bỏ thêm rau cải, đậu hủ, hải sản các thứ thì gọi là chè rau, tóm lại rất phong phú.
Chú bán chè thấy Tô Duệ cùng mấy đứa bé là người vùng khác, sợ bọn họ ăn không quen, cho bọn họ mỗi người thử uống một hớp nhỏ trước.
Lần này, phải mua.
Mấy người mỗi người gọi một phần theo sở thích của mình. Nhiều người bày không nhiều bàn ghế, chú bán chè chuẩn bị mấy cái ghế xếp nhỏ, mấy người ngồi trên ghế xếp, bưng bát uống nóng.
Đội múa lân quay về, không có múa lân, một đám người xách trang phục và đạo cụ đi giữa đường, hai sư tử nhỏ thoát khỏi đội ngũ, đuổi tới, kêu lên với chú bán chè: “Chú Đại Sơn, cho hai bát cơm rang trà."
"Mẹ, mẹ mau nhìn kìa." Tiểu Hắc Đản kích động đập tay Tô Duệ kêu lên: "Sư tử nhỏ! Là sư tử nhỏ!"
Tiểu Du không nói nhiều, nhìn hai sư tử nhỏ gân giọng thét to: "A... con hổi"
Lâm Niệm Doanh cầm bát, tò mò nhìn cái trống lớn chừng bàn tay bên hông bọn họ.
Tô Duệ nghiêng đầu nhìn, sư tử nhỏ là một nam một nữ, tuổi tác cũng không lớn, đứa bé trai xấp xỉ Niệm Doanh, nếu so với đứa bé trai, bé gái lớn hơn hai tuổi.
Đứa bé trai chống với ánh mắt của Tô Duệ, kinh ngạc chỉ Tô Duệ, nói với bé gái: "Chị, là cô ấy! Chính là cô ấy! Vừa rồi cô ấy làm hại em thiếu chút nữa rớt xuống từ trên đầu chú ba."
"Nói lăng nhăng gì đó!" Phía sau bọn họ, một người thanh niên mặc trang phục sư tử đi tới, người nọ ngượng ngùng cười với Tô Duệ, cúi đầu dạy dỗ đứa trẻ: "Tại sao không nói là cháu múa sư không tập trung? Còn đứng ở trên đầu chú mà dám hết nhìn đông tới nhìn tây, cháu không rớt xuống là chú ba cháu phản ứng nhanh! Nếu không, bây giờ mà đội múa lân chúng ta mà mất mặt ngay trước mặt các bà con, thì mất thể diện đến tận nhà."
"Đó là chú ba không nhìn thấy cô ấy rất lợi hại, vô cùng, hơn cả lợi hại!" Nói xong, đứa bé trai khoa tay múa chân nói: "Kéo dây, đạp thân cây, vèo mấy cái đã lên cây! Nếu chú ba nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc giống cháu."
Người đàn ông nhìn Tô Duệ mà kinh ngạc nhíu mày, kéo dây lên cây không khó khăn. Tối thiểu đối với bọn họ, những người đứng cọc, tập võ, thường vào phòng tập múa lân từ nhỏ mà nói, lên cây chỉ là trò trẻ con. Nhưng điều này không có nghĩa là kéo dây lên cây là chuyện đơn giản, không phải tập múa (võ) từ nhỏ, mà dựa vào một sợi dây thừng để leo lên cây, đừng có nghĩ đến.
"Chú ba." Người đàn ông mãi không lên tiếng, đứa bé trai cho là anh ta không tin, kéo quần của anh ta, chỉ Tiểu Hắc Đản: "Không tin chú ba hỏi đứa bé đen nhẻm kia đi."
"À, à." Không chờ người hỏi, Tiểu Hắc Đản gật đầu, nói liên tục: 'Mẹ cháu hơn cả lợi hại! Các chú chơi cũng đẹp!"
Suy nghĩ, Tiểu Hắc Đản lại nói: "Còn cái trống lớn ông có râu đánh rất hay! Nghe mà trái tim cháu đập bịch bịch, như chùy gõ."