Chương 77: Hội làng (3)
Chương 77: Hội làng (3)Chương 77: Hội làng (3)
Trống múa lân là phối hợp với tâm trạng và động tác của sư tử, thay đổi tiết tấu, tạo bầu không khí mà đánh.
Trong không khí vui vẻ trong ngày lễ, nhịp trống dâng cao mãnh liệt, nghe mà rất phấn chấn lòng người.
Tiểu Hắc Đản không hiểu những thứ này, cảm thấy trong lòng nóng lên khi trống được đánh, cũng muốn thử đánh.
"Mình cũng biết đánh!" Đứa bé trai cởi hai cái dùi trống nhỏ bọc vải đỏ xuống, lập tức đánh trống bên hông, nhẹ, nặng, chậm, nhanh.
"Cạch cạch..." Một lão già trong đội múa lân theo nhịp trống, gõ cái chiêng trong tay vang dội.
Nhìn ông lão đánh chiêng mà đến, Tô Duệ bưng bát mang đứa trẻ đứng lên.
Một bài xong, ông lão xụ mặt dạy dỗ: "Học nghệ chưa thông, còn không biết xấu hổ khoe khoang với người khác!"
Đứa bé trai ngượng ngùng gãi đầu, không dám tranh cãi, vốn là thang âm hai, năm, tám một nhóm, mình lại đánh thành hai, sáu, tám. Nếu không phải thây sửa giúp, nếu hôm nay gặp phải người trong nghề, thì quá mất thể diện.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản kéo ống quần Tô Duệ, nhìn trống trong tay đứa bé trai, cái chiêng trong tay ông lão, kích động kêu lên: "Chơi vui quá! Mẹ, con có thể học không?”
Tô Duệ sững sờ, nhìn cậu bé: "Con muốn học múa lân, hay là chỉ muốn đánh chiêng, đánh trống?"
"Cả hai được không?" Tiểu Hắc Đản sáng mắt nói.
Tô Duệ nhíu mày: "Không học kèn Xona à?” "Không phải không cầm kèn của con tới sao?" Tiểu Hắc Đản không vui chu mỏ: "Rõ ràng con đã dặn mẹ cầm giùm con, cầm giùm con, mẹ vẫn quên nó..."
Tô Duệ xoa đầu cậu bé: "Tham thì thâm, chiêng và trống, con thích cái nào nhất?"
Tiểu Hắc Đản suy nghĩ: "Trống."
"Vô cùng muốn, đúng không?"
"Dạ." Tiểu Hắc Đản nặng nề gật đầu: "Muốn!"
"Niệm Doanh." Tô Duệ nghiêng đầu hỏi: "Cháu thì sao, cháu thích cái nào?"
"Cháu..." Lâm Niệm Doanh chần chờ không biết mở miệng thế nào.
"Hả?" Tô Duệ nhìn cậu bé, mặt lộ vẻ tìm hỏi.
"Cháu, cháu học phong cầm cùng mẹ...' Sau đó, Lâm Niệm Doanh nắm chặt một đầu ngón tay, nghĩ đến bị chú bỏ lại trên tầng, bà vú ném phong cầm vào đống lửa, vừa thương tâm tức giận, vừa không khỏi ảm đạm.
Phong cầm! Tô Duệ nhìn thôn dân bên đường phố, xem ra chỉ có thể lên huyện hoặc là thành phố mua.
Khi Tô Duệ nói chuyện cùng hai đứa trẻ, ông lão đã gọi mấy bát chè của chú bán chè Đại Sơn, để chú bán chè đưa đến chỗ bọn họ nghỉ ngơi như bình thường.
Thấy mấy người phải đi, Tiểu Hắc Đản không nhịn được lại kéo quân Tô Duệ: "Mẹt"
Trong giọng nói mang theo vẻ cầu xin.
"Ông." Tô Duệ kín đáo đưa bát chè trong tay cho Trương Ninh, đón Triệu Du lởn vởn bên chân, dắt Tiểu Hắc Đản, đi nhanh mấy bước: "Ông bán trống không?"
"Thây chưa bao giờ bán trống." Thằng bé trai quay đầu lại nói.
"Vậy ông có thể nói cho tôi biết." Tô Duệ nói: "Trống của mọi người là từ đâu không?” "Trống chúng cháu dùng." Bé trai kiêu ngạo nói: "Đều là thầy của tôi làm ra."
"Ông." Tô Duệ cất cao giọng: "Ông có thể bán cho tôi mấy ít gỗ du và mấy miếng da trâu không?"
Ông lão quay đầu, kinh ngạc nói: "Cô biết làm trống?"
Tô Duệ lộ ra tỉnh thân lực, vòng một vòng ở trống nhỏ: "Chưa từng làm, tôi muốn thử một chút."
Trả lời đùa như vậy làm cho một chút ấn tượng tốt của ông lão đối với cô giảm về trong nháy mắt: "Tiểu Quang, trở về lấy một cái giá trống bán cho cô ta, hai mươi đồng, vé lương thực năm cân, không thể thiếu một đồng."
"AI" Đứa bé trai kinh ngạc há to miệng: "Có, có quá đắt không?”
"Tay nghề của thầy con." Ông lão cả giận nói: 'Mà không trị giá hai mươi đồng, vé lương thực năm cân?”
"Vâng, vâng." Đứa bé trai xoay người chạy: "Vậy con đi lấy."
"Hừ!" Ông lão nhìn Tô Duệ hừ một cách lạnh lùng, phất ống tay áo rời đi.
Tô Duệ ngượng ngùng sờ lỗ mũi.
"Tiểu Mai." Trương Ninh nói: "Tôi thấy trống ngang hông thằng bé trai là được rồi, cũng không phải là không thể đánh, làm gì mà phải muốn một cái giá trống?"
Tô Duệ nhận lấy bát trong tay Trương Ninh: "Phải học, còn phải là giá trống mới được."
Bất ngờ, bé trai dẫn người mang giá trống đi tới.
Tô Duệ đưa tay lấy tiền, đếm đủ hai mươi đồng, vé lương thực năm cân, giao cho Tiểu Hắc Đản: "Đi thanh toán tiền."
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản nhớ vừa rồi mình ăn bữa ăn có thịt, mẹ mới đưa người ta tiên, bây giờ... Lại cho thêm.
"Không thích sao?" Tô Duệ nhìn về phía Tiểu Hắc Đản. Tiểu Hắc Đản đặt vô số bữa ăn và trống trên vai chú kia chung một chỗ, so sánh, phát hiện trống lớn hơn chút, nên gật đầu với mẹ: "Thíchl"
Mua trống xong, tiên trong tay Tô Duệ không còn nhiều.
Đưa trống lên xe, Tô Duệ và Trương Ninh dẫn đám trẻ đi dọc phố, đồ ăn vặt bọn họ cảm thấy ăn ngon thì mua mấy thứ về cho bà cụ và Triệu Cẩn.
Hai cân thịt dê núi, bán hết thịt lợn, Tô Duệ còn mua bốn cái móng chân, hai cái xương to.
Chọn mấy thứ rau khô, mứt hoa quả.
Tô Duệ còn mua hai con cá biển phơi khô.
Một cân dầu chè, ba cân. dầu hạt cải