Chương 78: Mua trống (1)
Chương 78: Mua trống (1)Chương 78: Mua trống (1)
Đi nửa đường gặp phải một nhà bán tương, dùng từng đoạn lóng trúc đựng để bán, Tô Duệ mua hai lóng trúc.
Ba cân trứng gà, gà mẹ đầy đường mà chỉ tìm được một con, Tô Duệ đã mua.
Thôn Tiểu Trần có một xưởng gia đình làm giấy trúc, Tô Duệ và Trương Ninh tìm đến cửa, mua mỗi người hai con dao.
Vải bông trắng, vải kẻ ca rô hồng xanh, trắng xanh dệt thủ công không cần vé vải, Tô Duệ vay tiền Trương Ninh, mua mỗi người một cái.
Đi tới cửa chùa, họ gặp một đứa bé thi đỗ trung học cơ sở đang bán sách cũ, có sách giáo khoa, sách ngoại khoá, sách cho trẻ em.
Lâm Niệm Doanh chọn, không nỡ bỏ quyển nào.
Cuối cùng, Tô Duệ vung tay, mua hết sạch.
Lúc gần đi, nhìn thấy bán các loại rau, Trương Ninh mua mỗi thứ một một ít, Tô Duệ cũng chọn mấy món không thường gặp.
Đồ cần mua cũng mua rồi, Tô Duệ nhét một viên kẹo nhỏ tròn vào trong miệng tiểu Du, đưa tiểu Du cho Trương Ninh, cầm hai giỏ trúc, vung tay lên với mấy người: "Đi thôi."
"Đi đi... đi đi... Tiểu Hắc Đản giơ chong chóng năm màu nhanh chân chạy đến phía trước.
Hai mao mua được bốn cái chong chóng, mỗi đứa bé đều có.
Lâm Niệm Doanh giơ chong chóng, chạy theo mấy bước, quay đầu nhìn Tô Duệ và Trương Ninh đi sau, vội vàng dừng chân chờ.
"Chạy đi!" Tô Duệ kêu, thấy mặt Niệm Doanh đầy do dự, cô nói: "Đi nhanh trông Tiểu Hắc Đản giúp thím, đừng để nó lạc." "Dạ." Lâm Niệm Doanh nặng nề gật đầu, bảo đảm nói: "Thím, thím yên tâm đi, cháu sẽ coi chừng em trai."
"Nhỏ như vậy đã biết trông chừng Tiểu Hắc Đản." Nhìn bóng lưng Lâm Niệm Doanh đuổi theo Tiểu Hắc Đản chạy đi, Trương Ninh cười nói: "Trưởng thành chắc chắn sẽ rất hiếu thuận."
Tô Duệ cười, bước nhanh hơn.
Triệu Du vốn muốn ồn ào để Tô Duệ bế, đảo mắt thấy Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh giơ chong chóng quay tít trong tay, trốn mất tăm thì nóng nảy, vỗ tay Trương Ninh kêu lên: “Chạy! Chạy! Chạy..."
"Ai dà, cô mệt quá, không chạy nổi." Trương Ninh cười nói: "Nếu không cô để cháu xuống đất, tiểu Du tự chạy được không?"
Triệu Du cúi đầu nhìn mặt đất, rồi hơi liếc nhìn con đường thật dài, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lắc đầu: "Mệt!"
Trương Ninh bị vẻ mặt của Triệu Du chọc cười ha ha: "Ranh mãnh, cháu cũng biết mệt à..."
"Mẹ! Mẹ!" Tiểu Hắc Đản giơ chong chóng, đảo mắt lại chạy như một làn khói trở lại, Lâm Niệm Doanh theo sát ở phía sau.
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản xông lên, níu vạt áo Tô Duệ, thở hổn hển: “Anh sư tử nhỏ muốn lấy trống, không bán!"
Đi lòng vòng hội làng một vòng mà không thấy ai bán thịt trâu, Tô Duệ nghĩ thời đại này gần như phụ thuộc hoàn toàn vào lao động chân tay, biết vì sao một cái trống lại đắt như vậy.
Lúc cô mua trống là đã tính đến tương lai, một là nhìn trúng cái trống kia, có thể nói là công nghệ chế tạo cấp bậc thầy, hai là tôn trọng nghệ nhân ngang tài ngang SỨC.
Cho nên không cân nhắc nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, da trâu khó cầu, đội múa lân cũng không có mấy cái trống lớn. Nhưng người vừa rồi sư tử nhỏ dẫn tới mang một cái trống da trâu đặc biệt lớn để biểu diễn.
"Đừng nóng vội!" Tô Duệ trấn an mà võ vai Tiểu Hắc Đản: "Mẹ đi xem xem, bọn họ ở chỗ xe à?"
"Dạ." Lâm Niệm Doanh gật đầu: "Chú Đại Bàn nói, chú không làm chủ được, phải đợi mẹ trở về."
Tô Duệ đẩy Tiểu Hắc Đản theo ở bên chân: "Đi thôi."
Xa xa, thấy các cô trở lại, Đại Bàn thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy người đồng chí Tô về rồi." Đại Bàn nói với sư tử nhỏ và chú ba của cậu bé: "Có muốn đổi trống không, các cháu hỏi cô ấy."
"Cô!" Sư tử nhỏ ôm trống nhỏ mười bốn tấc và dùi trống trong tay chú ba, chạy đến trước mặt Tô Duệ, vội la lên: "Trống kia là trống bổ sung của đội múa lân chúng cháu, không thể bán cho các cô. Chúng cháu trả lại tiền trả lại vé, tặng trống nhỏ này cho cô, cô có thể trả lại trống lớn cho chúng cháu không?”
Nói xong, siết tiền và trống nhỏ trong tay, một mạch đi lên, nhét vào trong ngực Tô Duệ: "Sau khi ông nội tôi biết, đã mắng thầy của cháu một trận, tâm trạng thầy cũng không tốt. Cô, cầu xin cô!"
Tô Duệ buông đòn gánh xuống, nhận lấy trống và tiền, lấy mười nguyên đưa cho sư tử nhỏ: "Trả lại trống lớn cho cháu, mười đồng coi như là cô mua trống nhỏ này của cháu."
Sư tử nhỏ mím môi cười: "Ông nội cháu nói, nếu cô thành tâm muốn mua cho đứa trẻ, thì bảo cháu nói với cô, trống của chúng cháu là chọn da trâu thượng hạng, gỗ du phát triển ở núi sâu trăm năm, giá tiền công cô cần trả là bốn đồng rưỡi, hai vé lương thực cân là được."
Tô Duệ cười nói: "Được, vậy thì bốn đồng rưỡi, hai vé lương thực cân."
Sư tử nhỏ nhận lấy tiền, cười nói: "Cô, cảm ơn côi" "Mẹ." Tiểu Hắc Đản dòm trống nhỏ trong tay mẹ, không muốn nói: "Con muốn trống to, con không muốn trống nhỏ này."
Tô Duệ nhìn Tiểu Hắc Đản, đưa trống nhỏ và dùi trống cho Lâm Niệm Doanh, đi tới bên xe, hai tay nắm chặt xe dọc theo, xoay mình nhảy vào khoang xe, cầm giá trống và dùi trống, thò người ra đi xuống.