Chương 755: Nhà (2)
Chương 755: Nhà (2)Chương 755: Nhà (2)
"Nhà của mẹ em không quản được, như vậy đi, để em gọi cho mẹ nói một tiếng." Tô Mai nói xong liền cúp điện thoại.
Dụ Lan tức giận đến duỗi tay nhéo cô một cái: "Thấy chưa, cho em thì em không lấy, giờ thì sao, có người đến mượn kìa."
Tô Mai thở dài: "Em chỉ nghĩ mẹ già rồi, có tiên có bất động sản trong tay là yên tâm. Ai ngờ rằng anh hai lại có chủ ý đến nhà chứ."
"Em biết hai người họ cũng không phải ngày một ngày hai." Dụ Lan vẫn tức giận chọt chọt trán cô: 'Không được, em đừng có cãi chị nữa, cái nhà to như thế sao phải cho anh ta, nhà chị là con cả, nhà em nhiều con trai, dù sao cũng không tới lượt anh tal"
Tô Mai không khỏi bật cười: "Sớm nên như vậy, chờ mẹ về chị liền nói với mẹ đi, nếu ba ngăn cản thì chị bảo dùng cái nhà hiện tại đổi lấy."
Căn nhà cũ năm xưa thật ra không lớn bao nhiêu, ba gian hai chái, một nhà bếp một nhà kho. Gia đình bốn người sống vẫn ổn, thêm hai cụ vào ở cũng không vấn đề gì. Nhưng sau này Tiểu Sâm mang theo vợ con về, Tiểu Quân muốn về nhà mẹ ở cũng không tiện.
Ông cụ tính tình thiên vị, cũng không thể vẫn luôn để nhà con cả ấm ức, nói sau này con thứ hai có thể được hai căn nhà, nếu không vừa lòng thì coi như xong.
Dụ Lan khẽ cắn răng: "Được!" Kết hôn mấy năm nay, vì có của hồi môn nhiều nên cô chưa từng tranh giành cái gì, không phải cô không có nhà, chẳng qua phần lớn đều ở Thượng Hải, bên thủ đô chỉ có cái sân nhỏ này.
WG vừa qua, mọi người còn chưa có khái niệm mua nhà. Vả lại cũng không dám mua bừa, vì không ai biết WG có lại làm phản hay không.
"Này." Dụ Lan đụng cánh tay Tô Mai: "Chị nghe Tiểu Khác nói cô dâu của Tiểu Chương là con gái nhà Sư Trường Minh à?”
"Ừm, tên là Sư Toàn, chị cũng thấy rồi. Dáng dấp không tệ, nhân phẩm thế nào thì còn chưa rõ." Tô Mai nhìn đồng hồ treo tường nói: "Buổi tối ở đây ăn cơm, Tiểu Quân gọi điện cho ba cháu, tan sở thì qua đây."
Triệu Quân đáp lại, nhấc điện thoại và gọi đến cục công an.
Tô Mai rửa tay, lấy một cái rổ tre chọn ra một con gà đã giết mổ, một con thỏ, một con cá và một ít nấm.
Dụ Lan theo sau giúp cô nấu cơm.
Gà chặt miếng hầm khoai tây, thịt thỏ om, đầu cá hầm canh, hai đĩa cá rán, trộn một đĩa bắp cải, nấu một nồi cháo.
Món chính là hai lồng bánh bao cảnh vệ viên đi nhà ăn mua.
Triệu Trác vừa đến liên dọn cơm, Triệu Khác không về mà cùng bọn nhỏ ăn cơm bên nhà Cố Tranh.
Sau khi ăn xong, Triệu Trác đợi Triệu Khác và bọn nhỏ về nói chuyện một lúc rồi cùng vợ và con gái rời đi.
Trước khi đi, Dụ Lan đề nghị Tô Mai nhanh chóng tìm một bảo mẫu, nhà quá rộng lại có nhiều người, nên nếu một mình Tô Mai làm việc nhà thì nào còn thời gian cho bản thân.
Tô Mai mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng không muốn, cuối năm rồi làm sao dễ tìm bảo mẫu được.
Tô Mai tạm thời không để ý đến điều này nhưng qua hôm sau, Triệu Cẩn đã đưa một người đến.
Người ở ngoại thành nông thôn khá là sạch sẽ, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là nấu ăn không nỡ bỏ dầu bỏ muối, thịt gà thịt vịt ngon như thế lại không ai dám hạ đũa, chẳng những thịt còn sống, không có mùi vị gì còn không đủ nhét kẽ răng. Trong nhà đã quen ăn đồ ăn do thầy Uông chuẩn bị, nay chất lượng đồ ăn giảm xuống thành ra không quen. Chưa tới hai ngày đã đổi người mới.
Người mới đến là cháu gái của bà Trà, tên Hà Phương, hơn bốn mươi tuổi, con trai sắp lấy vợ, bà liên đi làm kiếm chút tiền mua sính lễ.
Năm xưa bà từng học làm điểm tâm với thầy Uông, làm món chưng vừa đẹp lại vừa ngon, mấy món thịt đơn giản cũng làm được.
Sau hai mươi tháng chạp, có nhiều thứ phải chuẩn bị. Thầy Uông không yên tâm, thỉnh thoảng sẽ đạp xe đến giúp một chuyến, giúp làm cá chiên, thịt viên chiên, nổ bỏng, làm nước sốt các loại.
Tô Mai không quan tâm đến những chuyện này, từ lúc cô trở về thủ đô còn chưa đi thăm người quen đâu đấy.
Lấy mấy món đặc sản bỏ vào trong giỏ tre, Tô Mai dắt theo Hòa Huyên, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đi bộ từ nhà này sang nhà khác.
Bộ trưởng Lữ, tư lệnh Tôn, tư lệnh Quý, phó tư lệnh Hoàng, trưởng bối nhà họ Cố, bếp trưởng căng tin quân đội và một số chính trị viên.
Trong thời gian này, Giang Thạc, Diêm Minh, Hà Tu Trúc, Cố Thanh và đám tiểu bối nhà họ Cố cũng đến thăm.
Mọi người đến không ở lại dùng bữa, vậy nên thời gian thầy Uông ở lại đây ngày càng dài. Tô Mai và đám nhỏ sợ Ông Cố và bà Trà cảm thấy cô đơn và không thoải mái nên thỉnh thoảng đến thăm.
Tuy nhiên mỗi lần mấy người đến thì Cố Trạch luôn đầy người, tất cả đều là tiểu bối nhà họ Cố.
Ban đầu thì không sao, nhưng sau khi ông nội của Cố Thanh, Cố Trọng được bà hai Cố, người đã qua đời hai năm trước nhờ giao cho Tô Mai ngôi nhà nhỏ làm của hồi môn, lần nào người nhà họ qua đây, nói chuyện cứ như mang theo dao.