Chương 756: Nhà (3)
Chương 756: Nhà (3)Chương 756: Nhà (3)
Tô Mai vốn dĩ không muốn căn nhà đó, nhưng trong nhà có rất nhiều thứ mà khi bà hai thích lúc còn sống, trong lúc nhất thời bà chưa tìm ra được người thích hợp nên mới giao cho cô trông chừng.
Trên thực tế, cô và bà cụ chỉ gặp nhau lúc ra mắt, còn nữa chính là dịp lễ tết, liên hoan.
Nhưng những thức ăn này không chỉ dành riêng cho bà mà tất cả mọi người trong nhà họ Cố và nhà họ Lưu trên sáu mươi đều có, phần lớn là ít cá tùng, trứng vịt muối, quả hạch, táo dại khô, nấm, hạt thông hay lê mùa đông, đều là mấy thứ không đáng bao nhiêu tiền, chỉ cân mùa thu chăm chỉ chút là có.
"Mẹ." Tiểu Du Nhi nắm tay Tô Mai: "Con muốn về nhà."
Tô Mai liếc nhìn mái hiên phía tây, nơi đây vốn chỉ có một mình Tiểu Du Nhi sống, trước trước sau sau mới qua hai ngày đã có thêm ba người ở lại.
"Được, lát nữa theo mẹ ra nhà ga đón ông bà nội con."
Không cầm đồ theo, Tô Mai dắt Tiểu Du Nhi vào thư phòng nói với Ông Cố một tiếng rồi đưa cậu đến thẳng nhà ga.
Nhìn Tô Mai và Tiểu Du Nhi bước đi, những người phụ nữ khịt mũi.
Mấy người các cô còn không được vào thư phòng, thế mà hai cái người ngoài này ra vào tự tiện y như nhà mình ấy!
Bà Trà nhìn vài người rồi khẽ thở dài, sau đó vén rèm bước vào thư phòng.
Đặt điểm tâm xuống, bà Trà cáu kỉnh ngồi đối diện với Ông Cố: "Ngài cũng không quản, cứ để bọn họ trong nhà làm mình làm mấy thế à."
"Quản làm gì?" Ông Cố bình tĩnh cầm bút lông nhàn nhã viết chữ to: "Hiện tại ta quản, nhưng sau này ta đi rồi, mấy người kia có để yên cho Tiểu Mai và bọn trẻ được yên không? Cho nên cái cơn giận này Tiểu Mai phải chịu." Đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi, đồ của ông còn nhiều lắm.
Bà Trà: "Tiểu Mai cũng không thèm mấy thứ kia..."
Ông Cố trợn mắt: "Bà đi theo ta nhiều năm như thế, sao lại vẫn là cái bộ dạng thiếu kiến thức thế hả? Đồ của ta mà là mấy thứ' sao?" Nhà, cửa hàng, còn có những rương trân phẩm bí mật kia nữa.
Vốn dĩ ông cụ vẫn nghĩ đầu năm rủ Tiểu Du Nhi cùng đi kiểm tra một lần, thuận tiện chọn ít quà tết cho mấy đứa nhỏ, bây giờ... Than ôi, không được rồi.
Bà Trà bĩu môi: "Ngài có cho thì Tiểu Mai cũng phải bằng lòng nhận mới được. căn nhà của bà hai kia kìa, đến giờ Tiểu Mai còn chưa đi xem đâu. Nếu Đan Tuyết không đến thì căn nhà kia chính xác phải đứng tên con bé.
Ông Cố bị bà Trà nói đến không thể viết tiếp được nữa, ông cụ đặt bút lông xuống, ngả người dựa vào lưng ghế: "Cố Sâm ở Tây Bắc như thế nào rồi?"
"Danh dự đã được khôi phục, nhưng chức vị ban đầu không thể trở về." Bà Trà do dự nói: "Tôi nghe Cố Trọng nói, cậu ta muốn tìm một công việc ở địa phương."
Địa phương!
Ông Cố giơ tay gõ vào tay vịn, rơi vào trầm tư....
Mười năm không thấy, Tần Thục Mai và Triệu Nho Sinh đều đã già đi rất nhiều.
Tô Mai và Dụ Lan bước tới, hai người đỡ cánh tay của Tần Thục Mai, Tiểu Du Nhi và Tiểu Hắc Đản đỡ Triệu Nho Sinh.
Tần Thục Mai nhìn Tô Mai, mỉm cười: "Tiểu Mai không thay đổi nhiều, vẫn rất xinh."
Dụ Lan không nhịn được cười nói: "Ý của mẹ là con vừa già vừa xấu rồi."
Tần Thục Mai cười vỗ tay cô: "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn ghen tị như vậy, mẹ không thể khen Tiểu Mai sao?"
"Được được, ai lại bảo không được chứ. Nhưng mà lúc mẹ khen Tiểu Mai thì có thể khen con đôi câu được không..."
Hòa Huyên ngạc nhiên nhìn ba người, không ngờ mối quan hệ của bà nội và hai người lại tốt như vậy, bà nội còn rất vui tính nữa.
"Hòa Huyên.' Tân Thục Mai thấy được ánh mắt cháu gái, cười cười: "Qua đây, cho bà nội nhìn cái nào."
"Bà nội, bà thiên vị nha." Triệu Quân cười dắt tay Hòa Huyên: "Cháu to lù lù thế này, còn đứng ngay cạnh Hòa Huyên, thế mà bà vừa nhìn đã thấy con bé, có phải không thấy cháu hay không?"
"Hai cái con bé này -" Tân Thục Mai chỉ vào Dụ Lan và Triệu Quân, dở khóc dở cười nói: 'Đúng là mẹ nào con nấy, chỉ biết ghen lung tung."
"Ha ha...' Mọi người cười ha hả bước ra khỏi nhà ga, bắt xe trở về khu nhà ở quân khu.
Không cần phải hỏi gì nhiều, Triệu Nho Sinh vẫn khá quen với cuộc sống ở nơi đây.
Xe chạy qua cổng, ông liền xuống xe đi dọc con đường, thỉnh thoảng dừng lại nói vài câu với người ta.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, Dụ Lan nói về việc Triệu Dân muốn một căn nhà, cũng nói ra đề nghị đổi nhà ở.
Triệu Thụy Thành mở miệng, ông rất muốn chia nhà cho đứa thứ hai. Cưới cháu dâu ấy mà, ở trong khu nhà quân khu đương nhiên là có thể diện, thứ hai là đám cưới càng nhiêu người càng náo nhiệt, ba là muốn con cháu đoàn viên.
Chỉ là ông chưa kịp nói thì đã bị bà nội đạp cho một đạp.
Hòa Huyên nhìn thấy, trợn tròn mắt.
Triệu Quân lấy tay che mắt em gái lại, dắt cô bé ra khỏi cửa.