[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 762 - Chương 762: Mẹ, Ngọt Ngào Như Thế Nào? (2)

Chương 762: Mẹ, ngọt ngào như thế nào? (2) Chương 762: Mẹ, ngọt ngào như thế nào? (2)Chương 762: Mẹ, ngọt ngào như thế nào? (2)

Tô Mai thực sự không thích quan niệm của họ, cái gì mà anh cả giống ba, chị cả giống mẹ. Nếu ba mẹ không đủ khả năng, anh trai và chị gái phải gánh vác gánh nặng, a, là anh cả nên phải vất vả đúng chứ!

Năm đó Trần Thanh Miêu thế nào, cả đời nuôi hết đứa này đến đứa kia giống như một con trâu vàng già, cuối cùng rơi vào kết cục gì.

Tuổi còn trẻ đã bị bệnh, chồng đi lấy vợ khác, con cái hiện tại nhắc tới bà ấy, có được đến nửa câu không, còn các em trai, em gái, cháu gái bà ấy nuôi dưỡng những năm đó, ai còn nhớ rõ!

Triệu Khác nhìn hai gò má tức giận của vợ, cười nhẹ, ho khan một tiếng: "Có kết hôn hay không, con nhà mình thì em không đề cập đến nửa câu, sao lại không nói đến cái gì mà tự do kết hôn? Sao đến phiên Hướng Thần em lại thay đổi thái độ vậy?"

"Tình huống của Hướng Trần giống Tiểu Cẩn và Niệm Doanh sao? Bọn nó không muốn kết hôn, Hướng Thần cũng vậy sao? Cậu ta là không thể kết hôn được, không dám kết hôn, vì cái gì mà cậu ta lại không thể kết hôn? Không dám kết hôn? Bởi vì cậu ta không có tiên đó, sợ đối phương đi theo cậu ta sẽ chịu vất vả, sợ sau khi kết hôn, người vợ không muốn cùng cậu ta nuôi đám em." Nói xong một câu cuối cùng, Tô Mai cũng trâm mặc, ba đứa lớn mới vào đại học, trường học tuy rằng không cần học phí, nhưng còn phát sinh phí sinh hoạt, quần áo một năm bốn mùa, bút máy mực nước vở ghi chép cái nào mà không cần tiền.

Còn có hai đứa nhỏ nữa.

"Ai, nếu có thể làm ăn tư nhân thì tốt rồi." Tô Mai vén vài sợi tóc bên má ra sau tai, cúi xuống tiếp tục sắp xếp đồ đạc nói: "Cậu ta biết nuôi cừu nuôi gà vịt, cho cậu ta mượn chút tiền, tự mình chăn nuôi một trang trại, chỉ cần mấy năm trong nhà liền khấm khá lên." Triệu Khác trầm ngâm lắng nghe, thật ra nếu để ý một chút sẽ phát hiện gần đây hoạt động trên thị trường chợ đen càng ngày càng lớn, nhưng cũng không có ai để ý tới, hẳn là đang cố ý nới lỏng, hoặc là vẫn đang giám sát.

Bận rộn trong nháy mắt đã đến 28, sáng sớm Triệu Nho Sinh liên bảo Triệu Khác tìm cho ông một bộ quân phục mới, sau đó treo từng tấm huy chương lên, đội mũ của quân đội, tinh thân phấn chấn đi đến khách sạn quốc doanh Tịch Nam Định.

Nửa giờ sau, Triệu Nho Sinh vội vàng trở về, vừa vào cửa liền gọi Tân Thục Mai dậy lấy tiền cho ông.

Triệu Khác cùng mấy đứa nhỏ đi huấn luyện buổi sáng, Tô Mai đang ở trên lầu vấn tóc, nghe được dưới lầu có tiếng ồn ào, vội vàng đi xuống lầu.

Sau khi gõ cửa phòng hai người, Tô Mai đẩy ra, nói: "Ba, mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện!" Tân Thục Mai mặc quần áo ngồi trên giường tức giận hừ lạnh: "Ba con đến đòi tiên mẹ đấy. Lương hưu của chính mình cũng không còn nên đến moi của hồi môn của mẹ."

"Bà đang nói cái gì vậy? Tôi rõ ràng đã đưa sổ tiết kiệm cho bà. Hơn nữa, Tiểu Chương không phải cũng là cháu trai của bà sao. Nếu tiệc cưới không được chuẩn bị tốt, khuôn mặt của bà sẽ rạng rỡ lắm à?"

Sổ tiết kiệm! Tân Thục Mai bĩu môi, chỉ có hai ba trăm đồng kia, còn không đủ mua quần áo cho Tiểu Quân, Hòa Huyên.

Không muốn nói chuyện này trước mặt con dâu, Tần Thục Mai nói thẳng: "Đúng vậy, nó là cháu của tôi, nhưng nó không phải con trai tôi, ông đi hỏi người khác xem, có ai kết hôn, ba mẹ vẫn còn, mà lại để bà nội phải bỏ tiền ra để tổ chức hôn lễ hay không? Hơn nữa, lúc trước tôi có nói không giúp à? Là Tịch Nam nó không cần a, lúc này ông lại đến tìm tôi đòi tiền làm thêm thức ăn cho tiệc cưới, Triệu Nho Sinh, vợ chồng lão Nhị chết rồi à? Nhiêu năm như vậy, tiền lương của bọn nó đâu..."

"Tần Thục Mai bà nói bậy bạ gì đấy! Ngày vui mà chết với không chết cái gì..." Tô Mai nhìn thấy gân xanh trên trán ông cụ đột ngột nhảy dựng lên, thâm nghĩ một tiếng: Hỏng rồi, muốn sụp đổi

Mười mấy năm, cô thật vất vả mới đợi được đến ngày gia đình đoàn tụ, từng nghĩ tới một cái tết sum họp bình yên, nhưng lại không muốn vì một nhà lão Nhị mà cản trở mình.

"Ba, ba." Tô Mai kéo ông cụ ra cửa, nói nhỏ: "Bao nhiêu tiền? Con sẽ đưa cho ba."

Coi như quà hiếu kính ngày Tết đi. Sau ngần ấy năm, ngoài cơm ăn áo mặc, cô chưa cho hai ông bà già tiền báo hiếu. Thường thì là mẹ chồng chu cấp cho họ, mặc dù bà không thiếu, nhưng mẹ chồng lại cảm thấy bà thiếu a, nuôi nhiều con như vậy, thật khó!

Triệu Nho Sinh lập tức ngượng ngùng, khi cháu trai kết hôn, ông cảm thấy hai người bọn họ bỏ tiền ra mới đúng, nếu cần Tô Mai phải giúp đỡ, thì đã không phải vòng vo như vậy, làm gì có cháu trai nào lại để thím của mình phải bỏ tiên ra để tổ chức hôn lễ chứ.

"Tiểu Mai, không phải là ba bất công, sau này khi Tiểu cẩn và Niệm Doanh kết hôn, ba sẽ không để thiếu phần bọn nó."

Tô Mai vội vàng gật đầu, cô tin điều đó.
Bình Luận (0)
Comment