Chương 765: Hoàn (1)
Chương 765: Hoàn (1)Chương 765: Hoàn (1)
Nụ cười trên khuôn mặt bà cụ lập tức đậm hơn hai phần, bà ấy tháo găng tay ra, bắt tay cô: “Chúc mừng năm mới đồng chí Tô!”
“Chúc mừng năm mới!”
Một vòng biểu diễn mới trên sân khấu lại bắt đầu, xuất phát từ phép lịch sự, cả hai không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhận xét một hai về tiết mục trên sân khấu.
Kết thúc bữa tiệc, mọi người đứng dậy bái một cái bày tỏ ý chúc mừng năm mới với những người thân trong gia đình, bạn bè, những người quen biết hay chưa quen biết nhau.
Bà cụ đưa cho Hòa Huyên một bao lì xì đỏ, cùng với hai người con trai của các gia đình khác.
Thật khó để Tô Mai từ chối, cô còn đang nghĩ cách trả lại.
“Bà nội.” Lữ Nhuế chen qua đỡ bà cụ, nhìn Triệu Cẩn đang đứng bên cạnh Tô Mai, mím môi cười ngượng ngùng, chắp tay hướng Tô Mai và Triệu Khác: “Chúc mừng năm mới Chú Triệu, dì Tôt”
Triệu Khác khẽ gật đầu với cô ấy.
“Chúc mừng năm mới!” Tô Mai lấy ra một bao lì xì đỏ cho cô ấy.
Lữ Nhuế liếc nhìn bà nội, sau khi thấy bà ấy gật đầu liên vươn tay nhận lấy nói cảm ơn.
Theo dòng người, mọi người rời khán phòng, cùng nhau đi dạo một lúc rồi mới tách ra.
Lữ Nhuế đỡ bà Tống thường xuyên quay đầu lại, lưu luyến nhìn chằm chằm vào Triệu Cẩn đã đi xa.
Từ lúc 18 tuổi, Triệu Cẩn đã quen với loại ánh mắt này, liền dẫn theo Hòa Huyên chạy nhảy đi theo phía sau người nhà, cũng không coi trọng.
Tô Mai đỡ Chú Uông đi phía sau Triệu Khác và Tần Thục Mai khế nghiêng đầu, dưới ánh đèn đường, chỉ thấy chiếc áo khoác len màu đỏ của Lữ Nhuế mơ hồ thoáng hiện lên trong đám người: “Tiểu Cẩn, qua năm con muốn mang đội ngũ ra ngoài sao?”
Một khi các Hướng đạo sinh* rời đi, họ sẽ không bao giờ quay lại sau bốn hoặc năm năm.
*Những thanh thiếu niên tam gia vào phong trào Hướng đạo, Phong trào Hướng đạo.
“Vâng, đầu tháng ba đi.”
Vậy là chờ đến lúc cậu trở vê đã sắp hơn ba mươi tuổi rồi.
Tô Mai do dự: “Có thích cô gái nào không?”
Triệu Cẩn cười lắc đầu: “Mẹ muốn ôm cháu trai?”
Tô Mai theo bản năng sờ sờ mái tóc đen nhánh của mình, cô còn trẻ như vậy mà đã ôm cháu trai rồi sao? Ở kiếp trước, nhiều người ở tuổi này của cô vẫn chưa kết hôn.
Phản ứng này của cô, Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản nhìn thấy cong khóe miệng, trong mắt đều là ý cười.
“Mẹ.” Triệu Cẩn đẩy Tiểu Hắc Đản ra nắm lấy cánh tay của Tô Mai: “Con rất thích công việc hiện tại của mình, đồng thời dạy dỗ bọn nhỏ, còn chưa du sơn ngoạn thủy thưởng thức phong cảnh.”
Tiểu Hắc Đản liếc nhìn Triệu Cẩn, trong những năm qua theo như cậu biết, anh tư dẫn đầu một nhóm Hướng đạo sinh lập được rất nhiều công lao, không kể đến nguy hiểm, trách nhiệm và áp lực.
“Chuyện kết hôn, chờ con mang đám trẻ trở về rồi nói sau. Qua hai năm nếu mẹ vội vàng muốn ôm cháu trai.” Triệu Cẩn hếch cằm lên hướng về phía Niệm Doanh đang đỡ Triệu Nho Sinh đi phía trước: “Trước tiên tổ chức hôn lễ cho lão Ngũ, hôm trước con có dẫn bọn trẻ đến thăm quân đội của bọn họ, thấy có một cô gái đuổi theo em ấy, mới chạy đi hỏi thăm một chút, mọi người đoán xem đó là ai?”
“Ai?” Cả nhà lập tức nổi lên hứng thú.
Lông mày của Lâm Niệm Doanh giật giật, vội vàng ngắt lời: “Đừng nói nhảm, hôm đó Vi Vi chỉ đến tìm em để mượn cuốn sách về nhân vật phản diện trong “Tây Du Ký” mà thôi.”
“Ồ ~" Mấy anh em đồng thanh kéo dài giọng, bộ dạng quái dị nói: “Thì ra là Vi VI?”
“Vi Vi nào?” Tần Thục Mai khó hiểu quay đầu lại hỏi.
“Một cô con gái trong gia đình tư lệnh Hoàng?” Tô Mai nhớ rằng cô gái nhà Hoàng Chính Tường tên là Vi Vi.
Tiểu Du Nhi: “Là cô ấy.”
“Thím nhỏ, bà nội, mọi người đừng nghe bọn họ, chúng cháu thật sự không phải là loại quan hệ đó..."
Tất cả mọi người trong nhà đều cười vang, ai từng gặp qua Hoàng Vi Vi cũng không coi là thật, cô gái kia rất nhỏ nhắn, nhìn mới mười lăm, mười sáu tuổi, trong mắt Tô Mai và Triệu Khác vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Mẹ, có phải bà nội Tống vừa nói đến vấn đề 'Nam Hải không?” Tiểu Du Nhi băn khoăn về câu hỏi này cả đêm. Đó có phải là nơi mà cô bé đang nghĩ đến không?
“À, mẹ đến một nhà hàng quốc doanh tên là Nam Hải để đặt hai con cá.” Tô Mai nói một cách mơ hồ.
Tiểu Du Nhi giật giật khóe miệng, mẹ thậm chí ngay cả một cái lý do cho có lệ cũng lười tìm đến như vậy sao.
Sau bữa tối mừng năm mới, Triệu Khác dắt con gái, mang theo mấy anh em trai đi chúc Tết. ngày mai Chú Uông phải xem lại nhà giúp chào hỏi khách, cho nên ông đi ngủ trước. Tô Mai, Tân Thục Mai và Triệu Nho Sinh ngồi trong phòng khách chờ khách đến.
Sáng sớm hôm sau, gọi điện thoại chúc tết lão gia Thiểm Bắc, phía nam, tỉnh Vân, ăn sáng, chờ Triệu Trác, Dụ Lan dẫn theo Triệu Quân một nhà tới cửa, Triệu Khác, Tô Mai và Chú Uông dẫn theo đứa trẻ xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn, quà biếu đến nhà họ Cố.
Mới hơn bảy giờ mà trong nhà đã chật kín người.