Chương 766: Hoàn (2)
Chương 766: Hoàn (2)Chương 766: Hoàn (2)
Triệu Khác và Tô Mai đưa lũ trẻ vào nhà để chúc Tết, trong lòng đơn giản đi theo, chỉ để xem ông Cố tặng quà gì cho lũ trẻ, là phong bao lì xì bình thường, hay giống như đám trẻ của mấy nhà khác, bút máy, bút lông, chữ dán.
Ông Cố đợi Triệu Khác, Tô Mai, Triệu Cẩn và anh em Tiểu Hắc Đản nói mấy lời may mắn, kéo Hòa Huyên qua giúp cô bé cởi áo khoác, lấy khăn và mũ ra, liếc nhìn đám tiểu bối trong tộc đã chen vào, ánh mắt tối sầm lại.
Bà Trà bưng một cái khay trên tay bước tới, mọi người vội vàng thăm dò, nghiêng bước nhìn qua.
Không hề thiên vị, cũng giống như mấy đứa nhỏ trong gia đình bọn họ, được tặng không phải bút máy thì là bút lông, còn có cả một quyển chữ dán.
Cố Trọng ngồi xuống cạnh ông Cố, nhìn biểu hiện của mọi người, nhếch khóe miệng chế giêu, chú già của mình gì đó, nghĩ muốn cho ai liền cho, bọn họ nghĩ như vậy là có thể ngăn được.
Đầu năm mới, chú già chỉ không muốn làm ầm ï, quét sạch hào hứng một nhà Tiểu Mai.
Ngay khi Chú Uông tới đã phải vào bếp làm việc, Tô Mai nói chuyện một lát với vợ của Cố Ngũ Hàn Ti Liễu và vợ của mấy người Cố Thanh, Cố Hằng, Cố Cù, đưa bao lì xì đỏ cho mấy đứa nhỏ nhà bọn họ, liên vào nhà bếp.
"Tất cả đều ăn cơm ở đây sao?" Tô Mai nhìn nguyên liệu nấu ăn bày đầy trên bàn dài của Chú Uông.
"Chắc không có mấy người muốn rời đi." Ở bên nhau lâu ngày, bọn họ đã coi nhau như gia đình rồi, Chú Uông vì quá bận rộn đến mức, rất tự nhiên mà sai sử Tô Mai: "Mau đi, đem bó hành kia lột ra, còn có đống tỏi kia nữa, mộc nhĩ, sò khô cũng ngâm vào cho bác." Bà Trà ở bên ngoài bưng trà rót nước, bên ngoài có rất nhiều người, mà nấu ăn chỉ có hai người họ... Thật khó khăn!
Tô Mai kéo một cái tạp dê buộc nó vào người, một bên bước đến cửa bếp, một bên giơ tay gọi Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đến giúp.
Thấy vậy, Hàn Ti Liễu vội vàng kéo vợ của Cố Thanh đến để giúp nhặt rau, bóc tỏi.
Những người khác do dự một lúc, có người đi tới, có người bíu môi khinh thường hoặc là khinh khỉnh xoay người, tự mình đi vào phòng khách uống trà nói chuyện.
Sau khi ăn tối, mọi người đặt bát đũa xuống bàn ăn, quây quần bên ông Cố nói những lời tốt đẹp giống như không tiếc vung tiền ra ngoài, xong rồi nếu không phải là đi đến phòng khách phía Tây, bình luận về hai chậu hoa trà do Tô Mai mang đến, thì chính là tụ tập trong phòng chính để chơi bài.
Tô Mai cau mày, đứng dậy đem bát đĩa vào bếp rửa, Tiểu Hắc Đản đẩy lũ con cháu Cố gia đang vây quanh nói chuyện sang một bên để giúp đỡ.
Triệu Cẩn bị một nhóm chị dâu bác gái vây quanh không thể chạy thoát. Hỏi cậu bọn nhỏ nhà họ có thể tham gia vào Hướng đạo sinh hay không, có người lại hỏi muốn một người vợ như thế nào, bác ấy có thể giúp đỡ giới thiệu cho, cái gì mà cháu gái nhà mẹ đẻ, con gái lãnh đạo, ...
Hòa Huyên được ông Cố dẫn đến thư phòng, Triệu Khác cũng bị Cố Trọng kéo đi.
Niệm Doanh ngồi dưới bếp đun nước, Tiểu Du Nhi bị đám con trai Cố Thanh và Cố Hằng lôi ra sân trước, một lúc sau tiếng pháo nổ vang lên từng đợt.
Tô Mai đỡ Chú Uông ngồi xuống, giúp ông xoa xoa cánh tay đang đau nhức: "Dọn dẹp xong nói với chú một tiếng, chúng ta đi nhanh thôi." Nhìn thấy bộ dạng của mấy người kia, có vẻ lại muốn ở lại ăn một bữa tối nữa. "Được." Chú Uông cũng không muốn hầu hạ, mọi việc coi như là nên làm, cũng không thấy ai nói cảm ơn, nói một câu vất vả.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Tô Mai đưa Tiểu Hắc Đản, Niệm Doanh và Chú Uông đến thư phòng để chào tạm biệt.
Ông Cố nhìn mẹ con Tô Mai, mỉm cười với anh em Cố Trọng và nhóm tiểu bối nói: "Tiểu Mai, Niệm Huy, Niệm Doanh, hôm nay vất vả rồi, lại đây thăm ông già này, lại bận rộn cả ngày. Các cháu nói xem, ta có phải là nên cho bọn họ tiên lì xì hay không?”
"Tiền lì xì nào đủ a" Cố Trọng cười nói: "Cháu nhớ rằng Tiểu Mai vẽ tranh rất giỏi, ngài không phải là có bức tranh Bách Hoa Đồ sao, dù sao đặt nó trong nhà kho cũng bị bụi bám vào, không bằng đưa nó cho Tiểu Mai đi."
Cố Đình, Cố Túc nghe thấy liền líu lưỡi, kia chính là tác phẩm của Chu Chi Miện thời nhà Minh đấy.
"Về phần Niệm Huy và Niệm Doanh." Cố Trọng tiếp tục cười: "Cháu thấy rằng bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, qua hai năm nữa cũng nên thành gia lập nghiệp rồi, vợ chồng trẻ sao có thể sống mà trong tay lại không có sản nghiệp được, ở đường Kiến Thiết không phải người có hai gian cửa hàng nhỏ sao, mỗi người một gian, vừa đủ, về sau có thể cho thuê hoặc sử dụng, trong tay cũng có chút tiền mua đồ ăn."
Cố Ngũ, Cố Cửu nghe được khóe miệng co giật, cửa hàng nhỏ cái gì, một gian đã rộng hơn 100 mét vuông, chỉ là năm đó được bốn năm gian trực tiếp liên thông với nhau làm hiệu thuốc, à quên không nói, phía sau còn có hẳn một ái sơn lớn nữa.