[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 767: Hoàn (3)

Chương 767: Hoàn (3) Chương 767: Hoàn (3)Chương 767: Hoàn (3)

Ý cười trong mắt ông Cố tầng tầng lớp lớp tràn ra: "Chỉ tặng cho ba mẹ con bọn họ, thật ra có vẻ là ta hơi bất công. Cứ như vậy đi, hôm nay ai đến giúp đỡ đều có phần. Ông Uông, Tiểu Trà mỗi người một trăm, những người còn lại mỗi người hai trăm."

Mười mấy năm đi theo Tiểu Mai sống, lương hưu cũng không tiêu xài bao nhiêu, đã tiết kiệm được một số tiền không nhỏ, hôm nay vui vẻ coi như phân phát cho con cháu đi. Ông Cố vui vẻ nghĩ, nhưng sắc mặt mọi người đều thay đổi, ước gì quay ngược thời gian, bọn họ cũng giúp làm chuyện gì đó.

"Được rồi, lấy đồ rồi giải tán đi, giày vò cả nửa ngày, ta cũng mệt rồi." Không đợi Tô Mai từ chối, ông Cố đã khoát tay áo được bà Trà dìu ra khỏi thư phòng vào phòng ngủ nằm xuống.

Chú Uông có chìa khóa nhà kho, còn bà Trà phụ trách trông coi tài chính của ông Cố, đợi dàn xếp ổn định cho ông Cố xong hai người lấy đồ ra chia.

Tô Mai thực sự không muốn, bất động sản đồ cổ hiện tại không đắt, mấy năm nay cô đã tích trữ được rất nhiều phần thưởng vũ khí, có gì mà không thể tự mình mua a. Ngược lại, thật phiền phức khi nhận lấy những thứ này, tất cả đàn bà tiểu bối không chăm lo cho gia đình đều đỏ mắt vì ghen tị.

"Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của chú già." Cố Trọng khuyên.

Sau một thời gian sống với Tô Mai, Chú Uông và bà Trà biết điều cô quan tâm nhất: "Tranh là thứ ông Cố trân quý, cửa hàng là ông ấy tự mình chọn mua rồi trang trí, nếu cháu cảm thấy cầm không nổi, thì bỏ tiên ra mua đi."

Vẻ mặt của Cố Trọng thay đổi, vừa định lên tiếng phản bác, cháu trai đã kéo ống tay áo xuống.

"Vậy thì cứ theo giá thị trường đi" Cố Thanh cười nói: "Bách Hoa Đồ một ngàn, hai gian của hàng, mỗi gian hai ngàn năm. Thím nhỏ, thím bỏ sáu ngàn ra mua, tiền hàng thanh toán sòng phẳng, cũng đỡ phải ngày sau lại cãi nhau."

Niệm Huy đã nộp đơn đăng ký dự thi đại học tại Đại học Khoa học Chính trị Pháp luật, ngày sau sẽ đi theo chính trị, trên người không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Còn Niệm Doanh, cậu ở trong quân đội, càng phải ngay thẳng.

Hai cửa hàng này đã tồn tại được vài năm, giá mà Cố Thanh nói không hề thấp. Cố Đình, Cố Túc khẽ cau mày, trên mặt không hề vui vẻ. Tặng chính là tình nghĩa, bán, tình nghĩa không còn, e rằng lại mang tiếng xấu.

Nói cho cùng, chú già đã sống với họ hơn mười năm, không phải là người thân nhưng đã sớm coi nhau là người nhà, tài sản cá nhân là do ông chia, dù một nửa cũng không ai được xen vào, chưa kể ông chỉ tặng hai cửa hàng với một bức tranh.

Điều này nếu phải so đo, người ngoài cũng không được nói bọn họ.

Nhưng mà hai người phản đối thế nào cũng không có ích lợi gì, nhóm phụ nữ nghe đến từ "tiền" thì rất dè dặt, trên mặt không khỏi nở nụ cười, lại có Cố Thanh, một đám tiểu bối Cố Hằng ủng hộ, hơn nữa Cố Trọng lại im lặng, bọn họ còn có thể nói gì nữa.

Tô Mai thâm thở phào nhẹ nhõm rồi kêu Tiểu Hắc Đản lái xe về nhà, cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng lấy 9 ngàn lại đây, thuận tiện mua luôn tòa nhà hai ông bà tặng.

"Còn chưa có đi!" Ông Cố vội vàng chạy tới, quay mặt lại hỏi Tô Mai: "Trong tay cháu còn bao nhiêu tiền?"

Tô Mai sửng sốt: "Hai vạn."

Chiếc kiểu 59, máy bay không người lái, máy bay chiến đấu, phía sau còn có vài khẩu súng, trước trước sau sau được thưởng ba ngàn năm, ngoài ra, năm đó khi cô kết hôn với Triệu Khác, Tần Thục Mai đã tặng, còn có tiền sinh hoạt phí gửi trong những năm qua, tiền lương mà cô và Triệu Khác đã tiết kiệm được tổng cộng năm vạn. Chỉ là cô đưa cho mỗi đứa trẻ ít nhất hai cuốn sổ tiết kiệm, nên ngoài 9 ngàn lấy ra, hiện tại trong tay cô ta chỉ còn lại 2 vạn.

Mọi người hít một hơi khí lạnh!

Ở thời đại mà lương bình quân đầu người chỉ vài chục, hai vạn hơn nữa lại còn 9 ngàn vừa rồi, là cái khái niệm gì!

"Sao cô lại có nhiều tiên như vậy?" Có người hét lên.

Đúng vậy, Triệu Khác là một sĩ quan quân đội, Tô Mai là một nhà thiết kế đồ chơi trong hai ba năm không sản xuất một sản phẩm mới nào, sao lại có nhiều tiền như vậy?!!!

Mọi người không khỏi nghi ngờ nhìn về phía ông Cố.

Việc sắp xếp công việc của Tô Mai đã được quyết định từ năm trước, chỉ nghĩ đến lễ mừng năm mới, ngoài mặt sẽ không quấy rầy cô, chỉ đợi thông báo chính thức vào ngày 15 tháng Giêng âm lịch, để cô đi làm lại.

Ông Cố nhướng mày liếc nhìn Chú Uông.

Chú Uông hắng giọng, liệt kê những giải thưởng mà Tô Mai đã nhận được trong những năm qua.

Mọi người mang vẻ mặt mộng bức nghe nói xong, một đám vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của mình để nhìn Tô Mai, không phải nói là tới từ thôn Thiểm Bắc sao? Không phải chỉ mới tốt nghiệp tiểu học sao?

Các loại súng mới, máy bay không người lái, máy bay chiến đấu... Thật muốn lật trời mà, nó không hề hợp với côi
Bình Luận (0)
Comment