Chương 772: Sau này (2)
Chương 772: Sau này (2)Chương 772: Sau này (2)
"Hỏi rồi, giống được cho phép." Tiểu Hắc Đản dắt xe vào sân, dựng xe đạp xong, lấy mầm hoa xuống.
"Mẹ, anh sáu." Hòa Huyên từ trong phòng đi ra, trong tay cầm mấy chuỗi kẹo hồ lô: "Nếm thử đi, con đã mua lúc tan học."
Tiểu Trương trong tổ hành động đặc biệt, chuyển động thân người dừng lại trước mặt Hòa Huyên: "Ông Cố đã kiểm tra chưa?"
Hòa Huyên đẩy anh ta ra, trợn trắng mắt: "Cả ngày cứ căng thẳng như vậy làm gì, tôi còn có thể hại mẹ tôi sao."
Tô Mai nhướng mày: "Hòa Huyên!"
Hòa Huyên nắm chặt mứt kẹo hồ lô trong tay, ủy khuất mím môi.
Tiểu Hắc Đản đem mầm hoa trong tay nhét vào tay Tiểu Trương, lôi kéo Hòa Huyên vào phòng.
Tần Thục Mai nhìn sắc mặt Tiểu Hắc Đản hơi trầm xuống, lo lắng há miệng thở dốc.
Tiểu Hắc Đản trấn an cười cười với bà ấy, mang Hòa Huyên vào thư phòng bên cạnh.
"Ủy khuất sao? Cảm thấy mẹ không nên hung dữ với em à?"
Hòa Huyên ngồi trên ghế, cúi đầu thưởng thức kẹo hồ lô, không lên tiếng.
Cách một cái bàn Tiểu Hắc Đản vươn người từ trong tay cô bé rút lấy một cây kẹo hồ lô, khẽ ngửi một cái, há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt bị chua đến híp mắt lại.
Ăn xong một viên, Tiểu Hắc Đản không còn hứng thú ăn viên thứ hai nữa: "Anh nhỏ của em hai tuổi bị người ta bắt cóc..." "Anh nhỏ của em?!" Hòa Huyên lần đầu tiên nghe nói, không khỏi kinh hãi trợn tròn mắt.
Tiểu Hắc Đản gật đầu, nói tiếp: "Bên cạnh Cố gia có một mạch Thiện Độc, trong đó có một người thiên phú đặc biệt tốt, bởi vì si mê nghiên cứu chế tạo độc vật, trong tay không ít lần làm hại người khác. Ông nội của Cố Đan Tuyết sau khi phát hiện, muốn đưa bà ta đến sở cảnh sát, sau khi nhận được tin tức, bà ta chạy trốn suốt đêm, lần chạy trốn này chính là hai mươi năm... Ngày đó, một đĩa trái cây, trong đó có hai quả bị bà ta hạ đoạn trường tán, còn có hai quả khác bị bà ta hạ ngũ vị độc tương sinh tương khắc. Thiết Tử và Độc Lang ăn trái cây đã chết, pháp y trong cơ thể bọn họ kiểm tra ra đoạn trường tán, vì thế có khả năng có người cũng...
Khi anh nhỏ của em ăn chính là hai quả bị hạ ngũ vị độc kia."
"Không phải chứ?"
Tiểu Hắc Đản nhẹ nhàng lắc đầu: "Ở quân khu phương Nam, anh thích ăn nhất là cá do mẹ nướng, nấu cơm, lửa luôn vừa vặn, ăn xong cảm thấy lòng đều được an ủi, bởi vì ham ăn, anh lúc nào cũng ăn no, khi đó thích nhất là để mẹ giúp anh xoa bụng, ấm áp đặc biệt thoải mái. Đổi lại là người khác, cho dù là ba Triệu trên người tràn đầy sức sống cũng không đạt được hiệu quả đó."
"Nhà chúng ta ở giữa sườn núi, thỉnh thoảng lại có rắn a, nhím gì đó xông vào cửa, bị đâm bị cắn hoặc là đụng phải, vết thương trên người luôn hồi phục tốt hơn Tam Mao Tứ Mao. Khi đó anh còn cho rằng da mình dày, tố chất thân thể tốt. Mấy năm đó phía trên yêu cầu diệt trừ Tứ hại, nhà nào nhà nấy đều được giao nhiệm vụ, ruộng đồng bị chúng ta diệt sạch một lần, về sau liền ngại đồ vật dưới chân núi khó bắt, anh cùng Tam Mao Tứ Mao, Đồng Tất tổ chức cùng nhau vào núi, xuyên qua một mảnh rừng trà, anh bị ong độc chích, lúc ấy nửa mặt liền sưng lên, nhưng hai giờ sau, chỗ sưng đỏ liên chậm rãi tiêu tan. Tam Mao bọn họ còn nói, thứ anh gặp phải không phải là ong kịch độc, độc tính không mạnh."
"Ngày đó anh theo anh tư, bác cả chạy tới hiện trường, nghe bọn họ nói cái gì độc, lại thấy Tiểu Du Nhi ngoại trừ có chút kinh hách, hoàn toàn không có chuyện gì, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện lên con ong độc kia, anh không tin quỷ thần, không tin sự trùng hợp mà thời vận mang đến, liền lén lút đi tới chỗ Tiểu Du Nhi ăn trái cây, ở trong đống tro tàn dập tắt tìm được nửa quả bị cháy."
"Sau đó anh tham gia vào Hướng đạo quân, đi theo ông Cố học y, liền cầm quả kia tự mình làm thí nghiệm, bên trong bị hạ ngũ vị độc."
Hòa Huyên chớp chớp mắt: "Nói cách khác, anh nhỏ hoặc là ăn một quả có độc, hoặc là không ăn được."
"Sau đó, anh hỏi anh nhỏ của em, em ấy đã ăn một trái cây có hương vị kỳ lạ. Người phía dưới muốn lấy lòng Ách Ba, với trình độ của bà ta hoa quả sẽ không bị phá hỏng."
Hòa Huyên: “Cho nên..."
Tiểu Hắc Đản không trả lời, chỉ cầm lấy mứt hồ lô bên cạnh đi vòng quanh: "Về sau cẩn thận một chút, đừng cái gì cũng mang về nhà, cũng đừng ăn lung tung bên ngoài." Năm ngoái cậu có thể chống đỡ một hơi về nhà, là bởi vì khi huấn luyện trên núi, trong cơ thể được mẹ lưu lại một luông năng lượng. Mà năm đó Tiểu Du Nhi không xảy ra chuyện, cậu hoài nghi là lúc em ấy bị viêm phổi nằm viện, mẹ dùng dị năng giúp em ấy điều trị thân thể.
Trong hồ lô bị hạ một loại mê dược, Hòa Huyên không có việc gì, hẳn là lúc còn là thai nhi đã hấp thụ năng lượng trong cơ thể mẹ.