[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 774 - Chương 774: Sau Này (4)

Chương 774: Sau này (4) Chương 774: Sau này (4)Chương 774: Sau này (4)

Triệu Cẩn gật gật đầu, trước Triệu Khác cùng Lâm Niệm Doanh từng bước tiến vào sân, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ mở nửa trong phòng lục soát khắp nơi, cuốc bộ rẽ vào phòng bếp: "Mẹ, ông nội Uông, dì Hà."

Chú Uông đang làm ruốc cá, thịt vụn cho cậu ngày mai mang đi, nghe vậy đáp một tiếng.

"Trở về rồi à.' Tô Mai gắp miếng cá ướp thơm cuối cùng, đưa đũa và đĩa đựng cá cho Hà Phương, cởi tạp dề rửa tay: "Ngày mai mấy giờ xuất phát?"

"Sáng sớm ạ." Triệu Cẩn vươn tay đỡ lấy cánh tay Tô Mai, theo cô đi vào phòng khách: "Tập này quay cái gì?"

"Diều.' Tô Mai cười nói: "Mẹ làm mười cái, toàn bộ đều mang về, Hòa Huyên và Niệm Huy cầm hai cái ra vườn hoa thả rồi. Tiểu Du Nhi còn chưa trở về, đợi một lát nữa mới được ăn cơm, con và Niệm Doanh có muốn cũng lấy hai cái đi chơi không?”

"Con cũng đã lớn như vậy rồi..." Triệu Cẩn lắc đầu.

"Bao nhiêu tuổi trong mắt mẹ cũng chỉ là một đứa bé."

Triệu Cẩn mặt mày cong lên, rất là hưởng thụ loại cảm giác được sủng ái này.

Đỡ Tô Mai ngồi xuống sô pha, Triệu Cẩn đi vào trong hai bước, ngồi xuống bên cạnh Tần Thục Mai, ôm lão phu nhân hỏi: "Thúc thái gia và ông nội đâu ạ?"

"Thúc thái gia cháu ở thư phòng." Ngón út Tần Thục Mai cầm lấy sợi len trong kim dệt nhanh chóng xuyên qua đường: "Ông nội cháu bị bác hai của cháu gọi đi, cũng không biết có chuyện gì, gọi điện thoại cũng không có người nghe máy."

Tô Mai sửng sốt, tan tầm trở vê không nhìn thấy lão gia tử, cô còn tưởng rằng giống như thường ngày, lão gia tử tới đại viện nào đó cùng người ta chơi cờ.

Tính toán ngày tháng, Tô Mai trâm ngâm nói: "Chị dâu hai có phải nên sinh rồi hay không?”

Tần Thục Mai dừng kim dệt trong tay lại, suy nghĩ một chút: "Ngày sinh dự tính hình như chính là mấy ngày nay." Nói xong liền buông đồ trong tay xuống, đứng dậy cầm điện thoại gọi tới bệnh viện quân đội, sai người giúp kiểm tra.

Buông điện thoại xuống, Tần Thục mai tức giận há mồm nói: "Triệu Dần con rùa này thật biết làm việc, vợ sinh con lại không nói với mẹ, ngược lại gọi ba con qua đó, một lão già như ông ấy thì biết cái gì chứ?"

Triệu Cẩn cầm tăm xiên một miếng táo đưa cho Tô Mai, cười nói: 'Ông nội nỡ tiêu tiên cho bác hai, bà nội, bà nỡ sao?"

"ĐiI Nói như thể bà nội cháu là một bà già keo kiệt vậy. Trước đó vợ chồng bọn nó phải thiếu thốn thứ gì sao? Hơn nữa, mấy năm nay con trai bọn nó không nuôi, sính lễ không bỏ ra, tự mình ở trong núi lại không ra được, có thể tiêu không ít thì nhiều, tiền lương của hai người cộng lại, một tháng ít nhất hai trăm, 14 năm tính ra thế nào cũng phải có hơn hai vạn. Nằm viện sinh con đơn vị cũng chỉ trả một ít, hai vợ chồng phải chi ra bao nhiêu tiền. Vắt tiền của ông nội cháu a, vậy thì tính toán lúc này của bọn nó sai rồi, chút tiền của ông nội cháu, đầu tháng đã sớm bị bà lấy để thêm vào mua đàn cho Hòa Huyên rồi." Tân Thục Mai nói xong chỉ một chiếc đàn dương cầm ở góc phòng khách.

Cô bé đã lớn như vậy rồi, bà chưa từng chiếu cố qua một phần, Tần Thục Mai luôn cảm thấy nhiều cháu như vậy, đứa thiệt thòi nhất chính là Hòa Huyên, cho nên cái gì cho cô bé cũng phải là thứ tốt nhất.

Lễ khai giảng trường tiểu học bộ đội, Hòa Huyên liên khen ngợi chị gái trên đài chơi đàn dương cầm rất hay! Vậy nên, không bao lâu sau, bà liên nghĩ biện pháp cho người mua một cây đàn dương cầm từ cửa hàng ngoại nhập ở Hỗ Thị vận chuyển đến.

Triệu Cẩn đi qua mở nắp đàn lên xem thử một chút, nhếch môi cười nói: "Bà nội à, bà rất chịu chi nha, hai tòa Tứ hợp viện cũng không bằng." "Này thì tính là cái gì..." So với bà lúc nhỏ, chút chi tiêu này cho Hòa Huyên căn bản không đủ nhìn.

"Mẹ." Tô Mai ăn xong một miếng táo, lại lấy một miếng nữa: "Chị dâu hai sinh chưa?"

"Chưa có sinh." Tân Thục Mai nhíu mày, lo lắng nói: "Nghe y tá nói, đêm qua vừa mới tới đó."

"Ngày sinh dự tính bình thường không chính xác, sớm mấy ngày mấy đêm đều có." Tô Mai buông tăm xuống, rót một ly nước đưa cho Niệm Doanh vừa rửa mặt đi xuống, tiếp tục nói: 'Ăn cơm xong, chúng ta mang chút canh gà đi qua xem một chút."

Người đến người đi trong bệnh viện, Tiểu Mai đi cũng không an toàn, Tần Thục Mai khoát tay áo: "Hắn là không có việc gì, nếu có việc Triệu Dần cùng ba con có thể không gọi điện thoại về sao."

"Để cháu đi cho." Triệu Cẩn khép nắp đàn dương cầm lại đi tới nói: "Vừa lúc đón ông nội trở về, ông đã lớn tuổi như vậy, sao có thể thức đêm ở bệnh viện được."

Niệm Doanh bưng ly nước uống một ngụm: "Cùng đi đi."

"Mẹ ơi, được ăn cơm chưa ạ?" Kèm theo đó một tiếng la, Tiểu Du Nhi nắm tay Điêm Điềm bước vào cửa phòng khách.

Triệu Khác đỡ ông Cố từ thư phòng đi ra, thấy vậy, lông mày nhíu lại.
Bình Luận (0)
Comment