Chương 777: Sau này (7)
Chương 777: Sau này (7)Chương 777: Sau này (7)
Những thứ này, kể cả chuyện Cùng Huyền mua kẹo hồ lô có vấn đề lần trước, Tô Mai đều không nhúng tay vào. Căn cứ nghiên cứu máy bay không người lái dưới lòng đất Tây Sơn đã được xây dựng, các thành viên trong đoàn yêu cầu cô ấy chọn thiết bị, cô bận đến mức tối tăm mặt mũi, thực sự là không có thời gian để bận tâm đến mấy chuyện này.
Trên tàu, quả thực là đã có người tìm thấy Tịch Nam, không chỉ hứa sẽ đưa 10 vạn tiên mặt mà còn hứa sẽ đưa cô ta ra nước ngoài sau khi mọi việc xong xuôi, cô ta quả thực đã bị lung lay. Chỉ là bị Tiểu Trương và Tiểu Ngô lừa cho một vố, ít nhiều gì cũng thấy chột dạ.
Hai người tra hỏi suốt cả một đêm, sau đó dựa theo thông tin cô ta cung cấp và đã tìm ra Lữ Nhuế, người có chiều cao và thân hình tương tự như Tô Mai và đã cải trang rồi bày ra trò này, không chỉ thành công trong việc tóm được kẻ giựt dây Tịch Nam mà còn nhân tiện tiêu diệt luôn một đội đặc vụ của địch.
Mà trong khoảng thời gian này, họ cũng đã tìm được kẻ bỏ thuốc.
Trong chuyện này, cả hai không làm phiên đến Tô Mai mà trực tiếp đến gặp Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản.
Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản cùng đi gặp mặt đối phương.
Đã hơn mười năm trôi qua, người chú như thể một tên ác quỷ trong tâm trí Lâm Niệm Doanh đã thay hình đổi dạng từ lâu, bộ râu ria xôm xoàm cong cụp xuống, tóc mái quá dài che lấp cả hai mắt, chỉ thỉnh thoảng lộ ra nỗi hận thù từ dưới mái tóc, có vài điểm gì đó giống với sắc mặt trong kí ức.
Tiểu Hắc Đản vặn chìa khóa rồi quay người đứng ở ngoài cửa mà không đi tới, khi còn bé, cậu chưa từng chung sống với người này, chỉ vẻn vẹn có một lần gặp mặt, lại còn là lần do mẹ bị bảo mẫu đụng trúng tới mức lên cơn đau tim phải nhập viện Hoa Thành, người này đã chạy đi kêu la ầm ï. Thành thật mà nói, nếu lần này Lâm Kiến Quốc không nhảy ra ngoài, thì có lẽ cậu cũng đã quên rằng trên thế giới này còn có một người như vậy.
Lâm Kiến Quốc rất biết tự lực sức mình, biết rằng Tô Mai luôn có người đi theo bảo vệ, với sức của mình, anh ta không thể tự đối phó được nên đã định bắt cóc Hòa Huyên, để Tô Mai cũng phải nếm thử cảm giác mất đi người thân của mình là như thế nào.
Luật hình sự lúc đó còn rất nặng, và anh ta bị kết án tù chung thân.
Đối tượng ra tay của Tịch Nam là Tô Mai, mặc dù vẫn chưa có hành động gì nhưng nếu đưa ra trước pháp luật thì cũng không thoát được án tử hình.
Triệu Chương nhận được tin liền lái xe xuyên đêm để đến đó: "phịch" một tiếng, cậu ấy quỳ xuống trước mặt Tô Mai, dập đầu hết cái này đến cái khác, phát ra tiếng bình bịch, trong chốc lát, mặt đất đã rướm máu.
"Tù chung thân" Tiểu Hắc Đản đưa tay ra đỡ mẹ, thản nhiên nói: "Con đưa đi".
Triệu Chương đáp lại là một tiếng, cậu đứng dậy, người loạng choạng rồi ngất đi đổ 'rầm' xuống.
Lão Cố nhìn thấy vậy trong lòng vô cùng lo lắng.
Triệu Nho Sinh thở dài, không biết nên nói gì.
Trái lại, Triệu Dân dường như được giải thoát khỏi sự ràng buộc nào đó, cả người bỗng trở nên đày sức sống, tóc chải ngược ra sau, lộ ra vầng trán cao, còn phối với một cặp kính gọng vàng, một chiếc áo khoác len đen, một chiếc áo sơ mi trắng, đi một đôi giày da màu đen, lập tức trẻ ra đến chục tuổi.
Tô Mai thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, cô ấy nghiêng đầu kéo Triệu Khác: "Anh hai của anh sao trông giống như đã có bạn gái vậy?"
Tiểu Trương đứng bên cạnh lắc đầu: 'Không có". Khi điều tra Tịch Nam, Triệu Dần, Triệu Chương, Sư Hoàn, đến ngay cả người thân và bạn bè của họ, gia đình của Sư Trưởng Minh ở Băng Thành cũng không bỏ qua. "Vậy thì anh ấy?" Tô Mai hỏi với vẻ khó hiểu.
Triệu Khác liếc nhìn Triệu Dần với vẻ chế giễu, đừng chỉ nhìn người này trước đây đối xử với Tịch Nam tốt như thế nào, thực ra trong lòng anh ta vô cùng ích kỷ, lạnh lùng: "Chẳng ai quản nữa rồi, muốn làm gì thì làm".
Đúng thực là muốn làm gì thì làm, có tiền lương, có tiền tiết kiệm đứng tên mình, còn có căn hộ ba phòng, lại không cần lo con cả con út, không có việc gì làm thì tới quán nước làm ly rượu, khi cô đơn thì nói chuyện thơ ca, chuyện trên trời dưới biển rồi còn bàn về lý tưởng, còn có ai sướng hơn anh ta. Nhưng cũng chỉ ở vậy có một mình, người ngoài còn khen. Tuy nhiên, đó là một người mà người ngoài thậm chí còn nhắc đến nó với tình cảm sâu sắc, bởi vì anh ấy chưa bao giờ ly hôn với Tịch Nam....
Sau hội chẩn, Triệu Chương ôm đứa bé trở về Băng Thành, thu dọn những thứ chăn, quần áo, nôi, đồ chơi, ... thành một đống, Tần Thục Mai nhờ Dương Tân Sinh tìm giúp một chuyến tàu dài để chở tất cả những thứ đó đi, sau đó càng dồn nhiều tâm sức hơn vào việc dạy Hòa Huyên học piano.
Bà Tống đã nghỉ hưu và thường đến tìm Tần Thục Mai để trò chuyện, có khi còn dẫn theo cả Lữ Nhuế.