Chương 778: Sau này (8)
Chương 778: Sau này (8)Chương 778: Sau này (8)
Dần dần, Lữ Nhuế đã trở nên thân thiết với mọi người trong nhà, thỉnh thoảng sẽ học đàn với Hòa Huyên, đôi khi còn dạy Hòa Huyên bấm huyệt chân hoặc múa một số điệu múa dân gian, mặc dù từ khi còn nhở cô đã được học nhạc cụ cùng với mẹ nhưng cũng giống như Hòa Huyên, cô lại yêu võ trang hơn, năm ngoái không vào được trường mình mong muốn, cô lại học thêm nửa năm nữa, hè năm nay cô ấy đã trúng tuyển vào trường Đại học Quốc phòng ở Bắc Kinh.
Kể từ hôm Hòa Huyên nói chuyện với Tiểu Hắc Đản, ngày nào cô bé cũng dạy sớm, chạy bộ huấn luyện theo sau Triệu Khác và Tiểu Hắc Đản, chuẩn bị hai năm tới sẽ đăng ký vào quân đội nhi đồng.
Tiểu Du bị anh trai đánh cho một trận, nhưng chỉ thành thực được một thời gian, sau đó vào tháng 11, Liên Hợp Quốc đã công bố danh sách nhân viên bảo vệ đặc biệt, Tô Mai và những nhà khoa học được bảo vệ một cách an toàn, Tiểu Du lại bắt đầu buông thả, đi bơi, trượt băng, thăm công viên, ăn đồ tây, để tóc dài, mặc áo sơ mi hoa, áo jacket, quần bò ... Sợ rằng Triệu Khác vì thấy không thuận mắt mà sẽ chỉnh đốn lại mình, cho nên cậu bé càng ngày càng ít về nhà, số lần tìm Niệm Doanh để lấy tiền lại nhiều lên.
Sau khi biết chuyện, Tô Mai đã đưa cho cậu ấy một khoản tiền, để những lúc không có việc gì làm thì có để tới chợ đồ cổ đi dạo.
Từ khi còn nhỏ cậu bé đã được học thư pháp, hội họa và đồ cổ từ Lão Cố, khi bắt đầu tham gia WG, cậu đã tích lũy được một số kiến thức, có tâm nhìn nhưng thiếu kinh nghiệm. Lúc mới bắt đầu, Lão Cố vì không yên tâm nên đã bắt tay luyện nét chữ cùng cậu vài lần nhưng sau này cũng từ từ buông tay.
Tiểu Du có tâm nhìn xa trông rộng, những thứ không có giá trị góp nhặt được khi qua bàn tay cậu thì cũng lập tức được bán đi, mua giá thấp bán giá cao, chẳng mấy chốc số tiên kiếm được ngày một nhiều, chỉ có điều là cậu không để dành, nếu không phải là bán những thứ quý giá thứ sưu tâm được thì cũng là nghe lời của Tô Mai mà bán nhà.
Cũng có lúc xảy ra sai sót, thua lỗ thì bán nhà, kiếm được thì lại đổi sang mua tới hai căn, dù gì thì giá nhà vẫn luôn tăng, khoản tiên ấy sinh lời nhanh hơn là gửi ngân hàng.
Tiểu Hắc Đản đã vượt cấp, những người khác vẫn đang học năm nhất, cậu ấy đã là sinh viên năm thứ hai và hết năm nay sẽ học thẳng vào năm cuối. Tô Mai xem bảng kế hoạch của cậu, cậu bé chuẩn bị dùng hai năm để hoàn thành tốt nghiệp đại học, sau đó đăng kí học nghiên cứu sinh ở trường mình.
Tốt nghiệp xong sẽ đi công tác cơ sở.
Triệu Bình Bình gửi một túi thơm đến, muốn nhờ Tô Mai xem giúp xem có ổn hay không, cô ấy muốn tìm một vài người phụ nữ đã có chồng trong thôn làm nó, sau đó bán ra ngoài.
Tô Mai dành thời gian xem qua, vật liệu sử dụng đều ở mức trung bình, kỹ thuật thêu còn thô ráp, bên trong chứa đầy bông và hoa khô, mùi thơm càng thêm nhàn nhạt. Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, ở thời kỳ đầu đổi mới, vẫn sẽ có một thị trường nhất định.
Tô Mai đã đưa cho cô ấy và Trương Hướng Thần, người muốn thành lập một trang trại những khoản tiền riêng và nói là cho vay.
Không ngờ cô ấy càng ngày càng làm ăn phát đạt, khoản tiền đó được tính là quỹ riêng của xí nghiệp, cứ như vậy, Tô Mai trở thành cổ đông lớn nhất của xí nghiệp túi thơm.
Mặc dù phía Trương Hướng Thần không coi là hợp tác làm ăn, nhưng cậu nhanh chóng hoàn trả tiên, hàng tháng, cậu sẽ gửi những túi lớn túi nhỏ nào là trứng vịt biển, tảo bẹ, thịt xông khói và các sản phẩm từ sữa có thể bảo quản ...
Tô Mai có thân phận đặc biệt, cơm, mì, thịt, rau, trái cây, ... thức ăn ở trong nhà mỗi ngày đều có người chuyên giao hàng đem tới, đồ tự mua hoặc được người thân thì lại càng phức tạp, bởi vì phải gửi đi kiểm tra trước, chắc chắn là không có vấn đề gì rồi mới được đưa tới nhà bếp để chế biến.
Tô Mai phải dẫn dắt một tốp học sinh, hiện tại cô bận rộn đến mức không tìm được thời gian để ý tới những chuyện này, vì thế đã giao cho Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản nói rõ mọi chuyện với Trương Hướng Thần để cậu đừng gửi nữa, chỉ cần có thành ý là được. Sau đó lại hỏi về tình hình kinh doanh hiện tại của Trương Hướng Thần thì được biết một số mặt hàng hải sản khô không dễ bán vì cậu chưa tìm được hướng phát triển.
Hoa Thành và các thị trấn gần biển đều không thiếu những thứ này, cửa hàng bách hóa, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị cũng có bán, trên đảo còn có nhà hợp tiêu chuẩn, nên tạm thời không thể tìm được tư nhân.
Tiểu Hắc Đản có quan hệ rộng rãi và khi biết tin đã giúp cậu tìm được một vài người mua chỉ trong trong vòng hai ngày.