Chương 786: Kiếp trước kiếp này (5)
Chương 786: Kiếp trước kiếp này (5)Chương 786: Kiếp trước kiếp này (5)
Ba năm trước Hòa Huyên gả cho Lý Lực Cường, năm trước vừa sinh một đứa con trai, đặt tên là Lý Đình, vừa tròn sáu tháng.
Lý Lực Cường không cha không mẹ, mà cha mẹ nuôi cũng cắt đứt liên lạc với anh ta từ lâu. Trước khi kết hôn, Tô Mai tìm người đem tòa tứ hợp viện của Hòa Huyên sửa chữa lại một chút, thêm một chút đồ vật hiện đại hóa, nhưng mà cũng rất tương xứng với cái sân nhà đầy tao nhã kia, Lý Lực Cường thích đại viện gia đình ấm áp này hơn so với đại viện quân khu, sau khi kết hôn bèn xách hành lý, vào ở với Hòa Huyên.
Hòa Huyên: "Sáu tháng cũng biết bò rồi, ngôi máy bay thì có chuyện gì cơ chứ?"
Tiểu Hắc Đản cau mày: "Công việc của em không gấp à?”
"Khụ, có hơi bận chút."
Tiểu Hắc Đản trừng cô một cái, lười phản ứng. Sau khi tiếp nhận Lý Đình từ tay bảo mẫu thì đặt nó vào trong nôi, sau đó mang theo bốn đứa nhóc đi ra cửa.
Mấy năm nay "Khoa học thú vị" không ngừng phát hành, số trước Tô Mai đã nói đến việc chế tạo mô hình quân sự. Sau đó thì thuận tiện lăn lộn đem cái nhà kho của bọn họ hay chơi khi nhỏ làm thành mô hình mang ra.
Một người mở cửa xe đi xuống, Tương Tục mở cửa ra, Tiểu Hắc Đản đẩy xe nôi chậm rì rì đi theo sau.
Chạng vạng cuối mùa thu, gió thổi có chút lạnh, đi vài bước, Tiểu Hắc Đản khom lưng bỏ xe nôi vào trong xe.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh vừa tan tầm về, hai bên nửa đường gặp nhau, Triệu Hi và Lâm Duyệt từ xa đã kêu lớn.
"Bal"
"Bai Ba..." Còn lại hai đứa nhóc thì gọi: “Bác tư, bác năm."
Triệu Cẩn gật gật đầu với bốn đứa nhóc, sau đó lướt qua bọn nó, hỏi Tiểu Hắc Đản: "Chiều nay mẹ có ăn cơm không?"
Lâm Niệm Doanh dừng lại, vừa dịu dàng nói chuyện cùng bọn nhỏ, vừa dựng tai lên nghe ngóng.
"Ba Triệu có mang lên một bát mì." Tiểu Hắc Đản mím mím môi: "Yên tâm đi, tâm tình của mẹ ổn hơn rồi."
"Bà nội muốn đi Thiểm Bắc, nhưng mà không cho bọn con đi." Triệu Hi cáo trạng.
"Đi Thiểm Bắc!" Triệu Cẩn kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên lại muốn đi Thiểm Bắc?"
"Mợ lớn gọi điện đến, nói ông ngoại sốt nhẹ, lúc bệnh cứ nhắc đến mẹ. Em nghĩ, chi bằng nói mẹ về một chuyến, sẵn thay đổi tâm tình."
Lâm Niệm Doanh đi đến, nói: "Khi nào thì đi?"
"Sáng sớm ngày kia."
Công việc của Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh có chút bận, đều không đi được.
"Chăm sóc mẹ cho tốt!" Triệu Cẩn vỗ vỗ vai Tiểu Hắc Đản.
Này còn cần phải nói sao, Tiểu Hắc Đản phất phất tay anh, sau đó lại nhìn Lâm Niệm Doanh nhắc nhở: "Cố Đan Tuyết đã về."
Tiểu Hắc Đản tiếp xúc với Cố Đan Tuyết khá ít, chuyện năm đó cũng chỉ ngẫu nhiên nghe Tiểu Du dong dài nói mấy câu.
"Về thì cứ về thôi." Lâm Niệm Doanh sớm đã bình thường trở lại.
Hôm sau Tô Mai đi làm, Hòa Huyên và bốn đứa nhóc đến cửa hàng bách hóa, mua cái gì mà áo lông vũ, áo sam, áo khoác bằng len dạ, quần tơ tằm, quần jean, ủng da dê, máy BB, chỉ vàng, mấy món đồ chơi, mua cả đống lớn, còn mua cho cậu hai Tô gia, rồi cậu mợ còn có anh chị em họ và cháu trai cháu gái. Tô Mai tan làm về, xách hai kiện quần áo nhìn nhìn: "Mợ của con đều mập lên một chút, có mặc được không đó?"
"Đầu chọn cỡ lớn ạ.' Lữ Nhuế cười nói: 'Không thể mặc thì để chị dâu họ (Triệu Bình Bình) gửi về, rồi lại đổi cái mới gửi qua."
"Phiền lắm, còn không bằng đưa tiền để họ tự mua." Ngoài miệng thì Tô Mai nói thế, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.
Điềm Điềm chọc Hoàng Vy, chỉ vào Tô Mai nhỏ giọng nói: "Ngoài miệng thì ghét bỏ, chứ trong lòng mẹ thì vui biết bao nhiêu." Không phải chuyện quần áo ít nhiều thế nào, mà quan trọng là dụng tâm, đây có nghĩa là các cô không xa lạ với bà ngoại bên kia.
Hoàng Vy mỉm cười tiếp được con gái mình xông đến.
"Mẹ, chị Đan Tuyết đến thăm mẹ." Tiểu Du sải bước tiến vào, quay đầu lại kêu với người ngoài cửa: "Vào đi nha, mẹ em cũng đâu phải cọp cái."
Lữ Nhuế theo bản năng nhìn về phía Tô Mai và Hoàng Vy.
Điềm Điềm giận đến mức cắn răng, gọi người tới thì cũng phải nói với trong nhà một chút chứ.
Tươi cười trên mặt của Tô mai cũng tan đi, buông đồ trên tay xuống, sau đó nhàn nhạt xua tay với mấy đứa con dâu trong nhà: "Điềm Điềm pha trà đi con."
Dì pha trà tuổi lớn, đã sớm được đám con cháu đón về quê rồi.
Mà cháu gái ra ngoài đi làm mấy năm, tay nghề cũng học được, cũng ra bên ngoài mở một quán cơm.
Sư phụ Uông là cô nhi, khi còn bé chịu không ít khổ, hơn bảy mươi tuổi sinh bệnh một trận, người theo sát thì chẳng có ai.
Mà bảo mẫu, đầu bếp hiện giờ đều là phía trên đưa xuống, tới tới lui lui, thay đổi mấy bận, mới đến lượt bảo mẫu này, Tô Mai không nhớ tên. Điềm Điềm hung hăng liếc Tiểu Du một cái, sau đó cầm trà đi vào phòng bếp. Hòa Huyên tò mò nhìn vê phía sau Tiểu Du, cô chưa từng gặp qua Cố Đan Tuyết, chỉ thấy ảnh chụp lúc trẻ của cô ấy trên album trong nhà.