[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80: Mua Trống (3)

Chương 80: Mua trống (3) Chương 80: Mua trống (3)Chương 80: Mua trống (3)

Tiểu Hắc Đản học chú ba, dắt dùi trống ra sau lưng, chạy đi ôm giá trống nhỏ giữa đường.

Lâm Niệm Doanh cất sách cho trẻ em trong tay, đi hỗ trợ, hai đứa nhích lại gần Tô Duệ bên cạnh.

"A a...' Triệu Du há miệng, chỉ lợn con, dê con, chỉ để ý kêu "A a".

"Đần! Đó không phải là "A'" Tiểu Hắc Đản dạy: "Con chạy trước là dê, con sau cùng là lợn, nhớ chưa. Lợn, dê."

"BiI Mẹ!" Triệu Du nói.

"A, không phải "Bi" "Mẹ"." Tiểu Hắc Đản uốn nắn: "Là lợn, dê, đọc theo anh..."

Tô Duệ thấy số lượng không nhiều, hỏi Trương Ninh: "Chị mua à?"

"Mua, mua một con nhỏ con, em xem." Trương Ninh chỉ nói: "Đầu kia chạy sôi nổi nhất. Sĩ quan hậu cần mua ba mươi con lợn, hai mươi con dê, còn đặt năm con dê mẹ, nói là cung cấp sữa dê cho bệnh viện. Xe tải này không chứa nổi, chúng tôi lùa mấy con trở lại trước, còn lại thì chờ thêm hai ngày hải đảo bên kia rảnh rỗi, bọn họ đưa tới cho."

Dừng một chút, Trương Ninh lại nói: "Tôi cảm thấy, trung đoàn phó Triệu nên mua dê mẹ lấy sữa."

Tô Duệ lắc đầu: "Nhà bọn họ mua, ai chăm?"

"Cũng đúng.......

Đoàn người về đến nhà là đã hơn năm giờ.

Đại Bàn và tài xế mang đồ giúp, đưa Trương Ninh, Tô Duệ và bọn nhỏ về nhà.

"Nhìn xem, bác nói rôi, phải trời chiều mới trở về." Bà Vương ra đón, cười nói: "Ai dà, tiểu Du vừa tỉnh ngủ à, hay là ngủ gật?" Triệu Du dụi mắt ngáp một cái, trên xe bận nhìn lợn nhìn dê, một ngày không ngủ, về đến nhà một cái là không mở mắt nổi.

"Buồn ngủ." Tô Duệ buông giá trống của Tiểu Hắc Đản xuống, gọi Đại Bàn mang đồ cô mua vào phòng.

"Bà Vương, bà Vương, bà xem trống của cháu này." Tiểu Hắc Đản cởi trống bên hông xuống, đặt trống ở trên kệ, đánh "thùng..." một cái.

Làm Triệu Du đang buồn ngủ giật mình, người run lên, khóc "hu hu...".

"Tiểu Hắc Đản!" Tô Duệ che hai lỗ tai Triệu Du, vừa xoa dịu Triệu Du vừa đi tới bên cạnh Tiểu Hắc Đản: "Đừng đánh vội."

Hứng thú của Tiểu Hắc Đản bị tạt một chậu nước lạnh, mặc dù biết mình không nên đánh làm Triệu Du giật mình, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái: "Đây là nhà con, con không thể làm chuyện mình muốn sao?"

"Có thể, có điều lúc này em trai mệt, mẹ để em ngủ trước có được không?" Tô Duệ xoa đầu Tiểu Hắc Đản: "Chờ cơm nước xong, mẹ dẫn con xuống núi, chúng ta đến chỗ đó đánh. Trời cao đất rộng, âm thanh còn có thể truyền đi rất xa."

"Thật sao!" Khuôn mặt nhỏ sáng lên, Tiểu Hắc Đản không ngừng há miệng.

"Ừ" Tô Duệ gật đầu: "Treo dùi trống ở trống trên kệ trước, Tiểu Hắc Đản đi lấy thức ăn chúng ta mua cho bà Vương, anh tiểu Cẩn của con, đưa cho họ được không?”

"Vâng." Tiểu Hắc Đản vui vẻ để dùi trống lên, chạy vào phòng như một làn khói, kéo Lâm Niệm Doanh lật giỏ tìm sách: "Anh, anh nhường một chút, em lấy đồ ăn ngon cho bà Vương, Triệu Cẩn."

Tô Duệ hơi nhíu mày: "Tiểu Hắc Đản, Niệm Doanh, đừng có đổ cả giỏ, lấy từng cái ra."

Đồ được xếp theo thứ tự, có chú ý, dễ vỡ, không thể ép, không thể chất đầy ở phía trên. Sách vở, vải bông, giấy trúc, mứt hoa quả, trái cây khô được để ở phía dưới, dầu, thịt, trứng gà, gà mái được trực tiếp treo ở trên đòn gánh.

Bà Vương thấy Tô Duệ trở lại, chào hỏi một tiếng, đi theo sau Trương Ninh và tài xế trở về nhà.

Tô Duệ nhét túi đồ ăn cho Đại Bàn, tiễn người đi, bế Triệu Du vào phòng ngủ.

"Cô Tô!" Triệu Cẩn kéo góc chăn, mặt đầy nhẫn nhịn mà ngồi.

"Chân lại đau à?" Tô Duệ cúi đầu nhìn trong ngực, Triệu Du đã ngủ, cô trấn an mà nói một câu: “Chờ cô một chút."

"Không phải..."

Tô Duệ đi qua bình phong, cởi áo khoác, vớ trên người Triệu Du xuống, cẩn thận đặt người vào chăn, múc nước rửa tay, xách ghế ngồi ở mép giường, vén chăn trên đùi Triệu Cẩn, đưa tay che lên thạch cao.

"Mẹ, mẹ." Tiểu Hắc Đản ở gian nhà chính kêu lên: "Con và anh đưa cho bà Vương ăn trước."

Tô Duệ: "Đi đi."

"Cô." Triệu Cẩn chần chờ nói: "Cháu, cháu không đau chân..."

"Hả?" Tô Duệ nhìn anh.

"Cháu." Triệu Cẩn đỏ mặt, do dự một hồi, mới nhỏ giọng nói: 'Cháu, cháu muốn đi vệ sinh."

Nói xong, Triệu Cẩn đã mắc cỡ đỏ bừng hai lỗ tai.

Vì để tránh thêm phiền phức cho người ta, Triệu Cẩn đã cố gắng không uống nước, ăn ít cơm, nhưng vẫn không tránh được muốn đi vệ sinh.

Tối hôm qua Tô Duệ chuẩn bị ba cái lóng trúc có nắp dùng để đi tiểu cho mình, nghe vậy, Triệu Cẩn sờ lóng trúc dưới giường, nhưng không thấy: 'Muốn đi vệ sinh?”

"Dạ." Triệu Cẩn quẫn bách gật gật đầu, vốn định chờ phía sau khi chú Vương tan việc trở lại, thì để Tiểu Hắc Đản hoặc Lâm Niệm Doanh gọi người đến cởi giúp, nhưng lại không nhịn nổi.

Tô Duệ xoa đầu đứa bé, xoay người lại cầm mấy tờ giấy trúc, vén chăn lên ôm người, chân đá một cái ghế đẩu nhỏ sang, nâng chân cong queo của Triệu Cẩn duỗi về phía trước, câm chân ghế, xoay người sải bước ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment