Chương 93: Kiểm tra (3)
Chương 93: Kiểm tra (3)Chương 93: Kiểm tra (3)
Triệu Khác cầm lên ba đốt tre, khóe miệng co rút nhìn về phía con trai lớn.
Cổ của Triệu Cẩn cứng đờ lại: "Cái này có gì đâu mà phải kinh ngạc như thế, dì Tô còn làm cho con một cái bô ngồi giống như bồn cậu vậy đó."
Khoảng thời gian này cậu bé đều đi vệ sinh nặng vào buổi chiều, vì thế cái ghế trúc được đào rỗng bên trong đặt một cái thùng nhỏ thì không mang trở về nữa.
"Dì Tô của con đúng thật là giỏi giang quá rồi đấy!" Triệu Khác thực ra cũng rất kinh ngạc, biết được cô cùng với bác gái Vương chăm sóc cho hai đứa trẻ rất tốt, thế nhưng lại không biết là cẩn thận chu đáo đến mức này.
"Đó là điều đương nhiên." Khóe miệng của Triệu Cẩn nhếch lên, gương mặt phấn khởi, vừa kiêu ngạo vừa tự hào nói: "Con chưa thấy cái gì mà dì Tô của con không làm được cả!" Khác biệt hoàn toàn so với tất cả nữ trưởng bối mà cậu bé đã gặp qua.
"Được rồi." Triệu Khác vỗ vỗ bả vai của con trai lớn: "Nhanh chóng lau rửa xong đi ngủ đi."
"Ba, đợi mẹ con dì Tô trở từ trong thành phố trở về, con có thể tiếp tục chuyển vê bên đó ở không?"
"Chỉ cần dì Tô của con không chê con phiền là được."
"Còn lâu mới vậy, dì Tô vô cùng thích con đấy."
"Ồ, sao ba lại không nhìn ra được nhỉ." Dưới con mắt quan sát mấy ngày của anh có thể khẳng định được, đồng chí Tô đối đãi với mỗi đứa trẻ đều vô cùng tận lực, công bằng với nhau.
"Dì Tô mặc dù không hay nói chuyện, thế nhưng con cần cái gì, dì ấy chỉ cần nhìn một cái liền biết, nếu như không phải là vô cùng thích con, thì có thể lúc nào cũng quan tâm tới con, chú ý tới mỗi nhu cầu của con như vậy sao?" "Đấy là vì cô ấy có lòng trách nhiệm, lại cực kỳ thiện lương am hiểu lòng người. Được rồi." Triệu Khác giúp đỡ con trai lau chân xong, bế lên đặt xuống giường: "Mau ngủ đi!"...
Cái giường một mét năm ba cha con dàn hàng ngủ cùng nhau, ban đêm Triệu Khác vừa lật người lại, cái chăn được đắp trên người của con trai nhỏ ngủ ở trong giường đã bị cậu bé đạp đi rồi.
Đợi anh phát hiện đắp lại chăn cho, Triệu Du đã bị nhiễm lạnh rồi, trời còn chưa sáng liên bắt đầu phát sốt.
Triệu Khác vội vàng đưa con trai lớn tới nhà họ Vương, ôm con trai nhỏ chạy tới bệnh viện quân y.
Bệnh viện quân y không có bác sĩ nhi khoa, bác sĩ cân nhắc lại sau đó giảm lượng thuốc lại.
"Thử cho uống hai bữa trước xem thế nào đã." Bác sĩ đưa thuốc qua cho Triệu Khác.
Triệu Khác nói cảm ơn, bế con trai nhỏ cầm theo thuốc trực tiếp đi tới phòng làm việc quân bộ, anh không yên tâm muốn tự mình chăm sóc hai ngày, đợi thằng bé khỏi ốm rồi, thì đưa thằng bé qua giao cho bà Vương sau.
Triệu Du tỉnh lại không thấy Tô Duệ, trên người lại thấy khó chịu, thuốc không chịu uống, cơm cũng không chịu ăn, khóc lóc la lối om sòm lên không chịu ngừng, giày vò đến nỗi gân xanh ở trên trán của Triệu Khác nổi lên giần giật.
"Thuốc đâu?" Chính ủy Tống bưng bát nước đường, từ phòng làm việc bên cạnh đi qua: “Đưa cho tôi."
Vương Hồng Chí vội vàng đưa cái thìa chứa thuốc qua cho anh ấy.
Chính ủy Tống đặt bát nước đường xuống, nhận lấy thìa thuốc nói với Triệu Khác: "Cậu ôm chặt lấy thằng bé, tôi đút vào trong miệng nó."
"Ừ" Triệu Khác gật đầu, giữ chặt tay chân của cậu bé lại. Chính ủy Tống miết cằm của Triệu Du, buộc cậu bé phải mở miệng ra, nhanh chóng đưa cái thìa lại gần miệng đổ thuốc vào trong miệng cậu bé, sau đó lại nhanh chóng bón cho cậu bé hai thìa nước đường.
Triệu Khác thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa muốn nói cảm ơn, Triệu Du "oa' lên một tiếng, sau đó nôn hết toàn bộ ra.
Vừa ho vừa khóc: "Khụ khụ khụ, khụ khụ muốn dì cơ... khụ xấu xa..."
"Lại một lần nữa!" Chính ủy Tống cầm viên thuốc ở trên bàn lên, nghiền nát sau đó cho lên thìa, nhỏ thêm vào giọt nước vào khuấy lên.
Triệu Khác dỗ dành ôm chặt lấy cơ thể còn đang giãy giụa của con trai nhỏ, Chính ủy Tống lại miết lấy cằm của cậu bé, một lần nữa bón thuốc vào trong miệng.
Lần này không đợi đến khi bón nước đường, Triệu Du há miệng ra: 'oa" lên một tiếng lại nốt hết toàn bộ ra.
Cứ ba lần như thế, thuốc còn chưa bón vào miệng được một nửa, người cũng sắp bị bọn họ giày vò qua lại đến ngất đi rồi.
Triệu Khác thấy như thế cũng không ổn, bế tới bệnh viện bảo bác sĩ tiêm cho một mũi.
Nửa tiếng sau cũng đã hết sốt rồi, Triệu Khác bón cho thằng bé uống nửa bát sữa, hỗn loạn mê man mà ngủ thiếp đi, còn chưa tới buổi trưa lại bắt đầu sốt cao.
Cùng lúc đó, Tô Duệ mang theo một giỏ hoa quả khô cùng với hai đứa con ngồi xe đi vào trong thành phố.
Sau khi ra khỏi trạm xe, Tô Duệ đeo giỏ hoa quả trên lưng, nắm lấy tay hai đứa trẻ tìm đến bảng thông tin xe buýt, đột nhiên xe giao thông công cộng đường một đã tới trước rồi.