Chương 92: Kiểm tra (2)
Chương 92: Kiểm tra (2)Chương 92: Kiểm tra (2)
Triệu Khác móc ra quyển sổ ghi chép nhỏ cùng với cây bút máy lúc nào cũng mang theo bên mình, vừa viết vừa nói: "Ngồi xe giao thông công cộng đường một có thể đi thẳng tới khu gia quyến thành ủy, có điều, xe giao thông công cộng rất đông người, cô đem theo cả bọn trẻ vẫn là đừng nên đi loại xe đó. Nếu đi xem điện, mẹ con cô đi đường năm mươi lăm đến đường Phúc Xương thì xuống xe, sau đó lại chuyển xe tứ mã đường hai mươi ba, đi qua ba trạm xe. Sau khi đến ủy ban thành phố gia đình, nếu như có gì khó khăn, thì đến tìm cụ ông Tống Quốc Hồng, ông ấy là ba của Chính ủy Tống, bạn của đồng chí Lưu Anh. Không cần phải có gánh nặng gì trong lòng cả, cô đưa theo bọn trẻ tới nhà, ông ấy chỉ có vui mừng mà thôi."
Nói xong, lại viết xuống địa chỉ của nhà họ Tống, cùng với số điện thoại.
Đóng bút lại, Triệu Khác xé tờ giấy kia từ trên quyển sổ nhỏ xuống, đưa qua cho Tô Duệ: “Cho cô."
Tô Duệ nhận lấy, lướt mắt một lượt qua từng hàng chữ đẹp đẽ vừa có lực lại vừa mềm mại, nói một tiếng "cảm ơn".
Tối hôm đó Triệu Khác trên lưng cõng con trai lớn, buộc con trai nhỏ đang ngủ say ở trước ngực, xách theo cái túi đựng quần áo giày vớ, khăn mặt, đồ dùng tắm rửa, sữa bột, mà Tô Duệ đã thu dọn ra, mạch nha, đốt tre đã được Tô Duệ sắp xếp ra trở vê nhà.
Vì để bớt việc lại, Triệu Khác sau khi đưa đội trở về khu huấn luyện, trực tiếp ở trong ký túc xá luôn.
Ở bên này, cũng chỉ có buổi chiều bảo Vương Hồng Chí đi qua đây một chuyến, quét dọn vệ sinh lại, đến nhà ăn Nông Khẩn lấy hai bình nước sôi.
So sánh với nhà họ Vương ấm áp, nhà họ Lâm náo nhiệt, năm căn phòng cô đơn lẻ loi trong màn đêm thiếu đi hơi người, nhiều thêm một chút tịch liêu cô quạnh.
Triệu Cẩn ngồi trên cái ghế trước bàn đọc sách, một bên chờ đợi ba của cậu bé trải giường chiếu, một bên đánh giá căn phòng trống vắng: "Hai hôm trước dì Tô còn nói là, phải làm một cái giá sách mà cả hai bên đều có thể để đồ được ở phía giữa giường ngủ của con và Lâm Niệm Doanh, như vậy thì bọn con có thể có được một khoảng không gian riêng tư nhỏ của chính mình rồi."
Triệu Khác lấy giẻ lau lau qua chiếc giường trúc một lượt, đặt tấm đệm giường lên, sau đó quay đầu lại nhìn cậu bé một cái: "Nhà chúng ta có năm căn phòng, nguyên phòng ngủ cũng đã chiếm tới bốn gian, đợi chân của con khỏi rồi, sắp xếp thu dọn riêng ra một phòng, để cho con ở." Đủ riêng tư rồi chứ.
Triệu Cẩn: "..."
Cậu bé là đang có ý đòi phòng riêng sao?
Cậu bé là đang nói đến sự chu đáo, giỏi giang của dì Tô mài
"Dì Tô nói chân của con còn phải đợi hai ba tháng nữa mới khỏi được, cả ngày cứ làm tổ ở trong phòng cũng không phải là một việc tốt, có thời gian thì làm cho con một cái xe lăn, bánh xe to một chút, sau đó cho con một đôi găng tay."
Triệu Cẩn khoa tay múa chân nói: "Đến lúc đó không cần có người đẩy giúp, con đeo găng tay tự mình lăn bánh xe, là có thể hoạt động qua lại ở nhà của dì ấy với bà nội Vương rồi."
Triệu Khác đáp lại một tiếng "ừ”, nhấc ga trả giường lên, mở rộng, xong đó trải ra.
Triệu Cẩn mím môi nói: "Con muốn ăn cá với mì, dì Tô nói rằng qua mấy hôm nữa bớt chút thời gian, bắt mấy con cá làm cho con ăn."
Triệu Khác lấy chăn từ trong ngăn tủ ra, cởi bỏ cái túi bao ở xung quanh, ôm lấy con trai nhỏ đang ngồi ở bên mép giường vào lòng, cởi giày, quần áo, ra cho cậu bé, xốc chăn lên đặt cậu bé vào trong chăn. Triệu Cẩn nhìn thấy thế nhíu chặt mày lại: "Ba chưa rửa chân cho em ấy, cũng chưa lau mặt nữa."
Triệu Khác dừng lại một chút, đứng dậy, xách phích nước nóng lên, đổ một ít vào trong chậu, lại đổ thêm ít nước lạnh vào, thấm ướt khăn lau, lau mặt cho con trai nhỏ, sau đó lại lau xuống chân.
"Bal" Triệu Cẩn kinh hoàng nhìn Triệu Khác: "Một cái khăn lau ba lau mặt xong lại còn lau cả chân?!"
Triệu Khác vỗ về con trai nhỏ còn đang hoảng sợ, quay đầu trừng cậu bé: "Chân của thằng bé có bẩn đâu."
"Dì Tô không làm như ba đâu.' Triệu Cẩn thanh âm buồn bực nói: 'Dì ấy lấy hai tấm đệm làm từ vải bông mềm, may cho bọn con mỗi người ba cái khăn lau, một cái để lau mặt, một cái để lau chân, còn có một cái to để lúc tắm xong thì dùng, em trai còn nhiêu hơn bọn con, thêm ba cái yếm nữa."
Nói xong, Triệu Cẩn chỉ về phía bọc đồ mà Tô Duệ đã thu dọn ra: "Không tin thì ba tìm thử mà xem."
Triệu Khác im lặng không lên tiếng, bỏ cái khăn ở trong tay xuống, mở bọc đồ mang về nhà ra, đem đồ đạc ở bên trong lấy ra từng cái một.
Tô Duệ phân chia ra rất cẩn thận, quần áo hai anh em mặc ngày mai, ngày kia, phạm vi sử dụng của mỗi một cái khăn, những việc cần phải chú ý vào ban đêm. Ngay đến cả cách dùng của các đốt tre, Triệu Cẩn ngại ngùng không dám nói với ba, cũng viết rõ vào rồi.