Chương 95: Kiểm tra (5)
Chương 95: Kiểm tra (5)Chương 95: Kiểm tra (5)
Vì vậy muốn từng chút ở trong lòng của những người hàng xóm trong khu gia quyến, vạch trần ra sự thật rằng Trần Mỹ Như không thích gặp con trai, con dâu, cháu trai, sau đó lại từng bước khắc sâu hơn, khuếch trương thêm sự ảnh hưởng này, truyền tới cả tai của những người bạn, cấp dưới của Lưu Anh.
"À thì, đi qua nhà này chính là nhà ba mẹ chồng của cô rồi." Người gác cổng đưa cái giỏ qua cho Tô Duệ: "Cô vác qua đó, tôi ở phía sau nhìn xem, hễ như bà ta có một lời gì đó khó nghe, tôi liền xông lên, áp tải bà ta tới cục cảnh sát."
Tô Duệ kinh ngạc nhận lấy giỏ tre qua: "Anh không sợ sao? Ba chồng tôi..."
"Không sợi" Người gác cổng cười nói: 'Lãnh đạo của tôi khi còn làm lính, là bộ trưởng bộ vũ trang Phương Đông thăng, cấp dưới của đồng chí Lưu Anh. Nếu như cô ấy mà biết, cô với bọn trẻ ngay cả cửa cũng không bước vào được, chỉ sợ rằng sẽ gây náo loạn ngất trời."
Sợ sẽ dọa tới Tô Duệ, bốn chữ "náo loạn ngất trời" ở phía sau, người gác cổng nói bằng giọng vừa thấp vừa nhẹ.
"Đừng sợ.' Người gác cổng cổ vũ nói: 'Đi đi!"
Tô Duệ gật đầu, đeo trên lưng cái giỏ tre, dắt theo hai đứa trẻ đi vê phía nhà họ Lâm.
Cả một dãy nhà này đều là từng tòa từng tòa nhà lầu nhỏ độc lập, nhà họ Lâm cũng giống như hai bên trái phải, căn nhà lầu nhỏ hai tâng được xây bằng gạch đỏ, phía trước được vây lại thành một cái sân không lớn, trồng hai hàng rau, bảo mẫu tay thì xách thùng nước gỗ tay thì cầm gáo nước, đang tưới nước cho mấy cây rau xanh.
Tô Duệ đưa theo bọn trẻ vừa đứng lại ở trước cổng, bảo mẫu liên nghiêng đầu nhìn qua. Lâm Niệm Doanh giật mình co rụt lại về phía sau người của Tô Duệ, che giấu đi cơ thể.
Bảo mẫu đặt thùng nước xuống, quăng cái gáo đi, quát mắng nói: "Cái đồ lừa đảo nhà cô sao lại đến đây rồi?"
Tô Duệ đánh giá trên dưới bà ta một lượt, là một bà già thời kỳ mãn kinh tính tình nóng nảy, lòng dạ không thuận, không có chút kiên nhẫn nào: "Lừa đảo cái gì hả, chẳng lẽ dì Trần không nói gì với bà sao? Tôi là vợ của Lâm Kiến Nghiệp, trước khi đến sợ bà lại không cho tôi vào cửa, tôi còn cố ý gọi về phía đơn vị của bà ta một cuộc điện thoại nữa..."
"Bịa đặt! Cô bịa chuyện vớ vẩn, trong nhà ai mà không biết là vợ của Lâm Kiến Nghiệp ở quê dưới nông thôn chứ."
"Một tháng trước tôi đã nhập ngũ rồi, trước khi đến, mọi người trong nhà sợ tôi lần đầu ra ngoài lạc đường, còn đặc biệt viết một cái điện báo gửi qua cho ba chồng tôi là phó bí thư Lâm, không tin, bà gọi điện qua hỏi mà xem, hoặc là tôi đưa giấy xuất hành mà bộ đội viết cho tôi cho bà xem cũng được." Tô Duệ châm chậm lấy tờ giấy xuất hành ra, lặng lẽ chờ đợi bà ta bạo phát, quát mắng.
Ai mà biết được bà ta trực tiếp bổ nhào tới, ở bên trái Tô Duệ là bức tường gạch, bên phải là Tiểu Hắc Đản, phía sau là Lâm Niệm Doanh đang đứng, lại không thể ra tay với bà ta, nhất thời như bị vây khốn lại.
Kết quả là cả giấy xuất hành và chứng nhận kết hôn đều bị bà ta cướp qua tay: "soạt" một tiếng xé ra thành hai mảnh.
Não bộ của Tô Duệ nhất thời trở nên mông lung, giấy chứng nhận kết hôn của nguyên chủi
Cô gần như là vô thức mà đá bà ta một cái, đạp bay cái cơ thể béo mập của bà bảo mẫu kia: 'râm" một tiếng, nện người lên cổng.
Sau đó Tô Duệ vài bước chân đi qua, vặn lấy cổ tay của bà ta, cướp lại tờ giấy chứng nhận kết hôn. Một tiếng "oa" vang lên, bảo mẫu ở trên mặt đất nôn ra một búng máu, mắt trắng dã trợn ngược sau đó ngất đi.
Tô Duệ chớp chớp đôi mắt, khóe mắt lướt nhìn qua những ánh mắt đang kinh ngạc ở tầng hai hai bên trái phải, bọn họ còn chưa kịp mở miệng hô lớn lên, cô đã nhanh chóng giơ tay lên ôm lấy ngực, ngã đổ trên mặt đất, một cánh tay khác lén lút lộ ra, triển khai dị năng thuộc tính lửa, giúp đỡ đối phương chữa trị lại lá lách đã bị vỡ ra.
"Hu hu thím ơi, thím ơi thím đừng chết mà, Niệm Doanh đã không còn ba, không còn chú rồi, ông nội cũng không cần cháu nữa, thím chết rồi, con với em trai phải làm sao đây..."
Tiểu Hắc Đản đang nhấc chân lên học lại bộ dạng đá chân vừa rồi của Tô Duệ, nhìn thấy Niệm Doanh bổ nhào về cơ thể mẹ của cậu bé khóc tới đau lòng, vành mắt đỏ ửng, cũng bắt đầu nghẹn ngào theo: "Hu hu... mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết, đừng chết mà... hức Tiểu Hắc Đản đã không còn ba nữa rồi, không muốn lại mất thêm mẹ nữa, hức... Tiểu Hắc Tinh con đúng là đáng thương mà, ba đi chiến tranh biên cương, chết rồi! Mẹ đến để thăm ông nội, chết rồi! Hức... nhà ông nội đúng là cũng giống như mấy con sói nhà giàu kia vậy—" Đây là ở trong một cuốn sách truyện thiếu nhi vừa đọc qua, đã nhớ rồi. ...