Chương 96: Xử lý (1)
Chương 96: Xử lý (1)Chương 96: Xử lý (1)
Tô Duệ và bảo mẫu cùng được đưa tới bệnh viện, bảo mẫu không hề hấn gì cả, Tô Duệ dùng dị năng niêm phong lại tâm mạch, để cho bản thân tiến vào trạng thái chết giả một lần.
Chuyện này, náo loạn tới mức kinh động tới cấp trên ở cả cái Hoa thành này rồi!
Chú ruột của thư ký Trương lập tức lên đường, thăm hỏi bí thư Lý, đem hết những chuyện khi Tô Mai nhập ngũ, đến cửa thì bị đuổi đi, còn có chuyện Lâm Niệm Doanh phải chịu ấm ức ở khu gia quyến thành ủy kể lại một lượt.
Bí thư Lý lập tức ném vỡ cái ly trong tay.
Sau đó bộ trưởng bộ vũ trang Phương Đông Thăng đưa người gác cổng qua, lại kể hết lại sự tình lúc đó một lần nữa.
Sau đó ba của Tô Chính Uy là Tống Quốc Hồng, đưa bác sĩ qua, nói Tô Mai có bệnh tim, chuyện này lúc kết hôn, nhà họ Lâm đã biết rồi.
Cũng nói ra, lúc mà Lâm Kiến Nghiệp vừa hy sinh, tin tức còn chưa được chuyển vê, em họ của Trần Mỹ Như đã chạy tới trước mặt Tô Mai, nói năng xằng bậy một trận, kích thích quá mức khiến cho Tô Mai bị bệnh suốt hơn một tuần.
Gương mặt bí thư Lý âm trầm tới mức có thể chảy ra nước, đợi sau khi ông cụ Tống Quốc Hồng nói xong, đập bàn một cái, hạ mệnh lệnh xuống cho thư ký: "Tạm dừng tất cả chức vụ của Lâm Thành Lương. Kiểm tra nghiêm ngặt Trân Mỹ Như, tìm hiểu rõ cho tôi nội tình bên trong của bà ta?"
Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, biết rằng lần này Trần Mỹ Như bị liệt vào các phần tử nguy hiểm ẩn mình trong hàng ngũ cách mạng, đang bị xét xử rồi.
Lâm Thành Lương nhận được tin tức bị đình chỉ công tác tạm thời, một lúc lâu sau cũng không phản ứng lại được, đả kích này quá lớn rồi, ông ấy đã phấn đấu nửa đời người, dốc toàn sức lực liều mình, mắt thấy cuối năm, hoặc là sang năm sau đợi bí thư Lý bị điều đi, ông ấy liền có thể lại được thăng cấp thêm một bước nữa, ở Hoa thành nói một là một, một tay che trời, bây giờ thì hỏng rồi, toàn bộ đều bị hủy rồi...
Thư ký của bí thư Lý nhìn ông ấy nghiêm mặt ngồi sau bàn làm việc, nửa ngày không động đậy, sợ rằng ông ấy còn chưa nghe rõ, lại đem toàn bộ kết quả của những việc đã xảy ra mà bí thư Lý đã xử trí nói lại một lần, tận trách đến cùng nhắc nhở nói: "Đồng chí Tô đến hiện tại vẫn chưa thoát ra khỏi nguy hiểm, hai đứa trẻ bị dọa không nhẹ, tôi sắp xếp xe cho ngài, đưa ngài qua đó..."
"Để cô ta đi chết đi—" Lâm Thành Lương rống lên một câu, ngẩng đầu lên nhìn thấy vài ánh mắt không dám tin của mấy người ở bên ngoài cửa nhìn vào, não bộ trở nên mơ hồ, hai cánh môi run lên: "Không phải, tôi không phải nói cô ta, không phải là nói vê Tô Mai, tôi là đang nói... đang nói... đang nói về bảo mẫu nhà tôi, đúng vậy, bảo mẫu nhà tôi..."
Thư ký của bí thư Lý sắc mặt tái mét, vừa nãy ở phòng làm việc của bí thư, nghe thấy bộ trưởng bộ vũ trang Phương Đông Thăng cùng với người gác cổng kia nói, đồng chí Tô lần đầu tiên tới nhà bị bảo mẫu đuổi đi.
Lần này trước khi tới con cô ý gọi điện báo trước cho hai vợ chồng phó bí thư Lâm, kết quả không đến đón một trạm xe nào thì thôi không nói, xách túi to túi nhỏ đưa hai đứa trẻ qua đây, bảo mẫu chẳng những lại một lần nữa nói ra những lời ghê gớm, đuổi người, còn xé giấy chứng nhận kết hôn của đồng chí Tô và Lâm Kiến Nghiệp.
Anh ta còn cho rằng là hai vợ chồng làm việc bận, quên mất không đi đón người, bảo mẫu tự chủ trương, Phương Đông Thăng bởi vì đồng chí Lưu Anh mà tính khí không thuận với phó bí thư Lâm, lúc nói chuyện khó tránh có chút bắt bẻ. Bây giờ xem ra vừa nãy ở phòng làm việc, mấy người họ nói không sai, phó chủ tịch Lâm cùng với phu nhân của ông ấy ở đơn vị tận tụy cẩn thận đối xử với con dâu, cháu trai của vợ trước, không chỉ xem thường, còn mang theo ác ý cực kỳ lớn.
Gương mặt thư ký đầy tức giận quay trở về, chú ruột của thư ký Trương, ông cụ Tống Quốc Hồng, Phương Đông Thăng đều chưa ai rời đi cả, vừa thúc giục bác sĩ gọi điện cho phía bệnh viện bên kia hỏi các vị thuốc, hỏi chuyên gia về bệnh tim có cần bọn họ giúp đỡ xin điều động thêm người không, kết quả là ở bên kia trả lời lại rằng, Tô Mai đã tỉnh lại rồi.
Mấy người còn đang mừng rỡ, thư ký mang theo gương mặt xám xịt khó nhìn đẩy cửa bước vào.
Phương Đông Thăng tâm tình không tồi, cười đùa trêu ghẹo nói: "Sắc mặt này của Lý thư ký trông không đúng lắm, làm sao vậy? Ông già Lâm Thành Lương kia làm cậu tức giận rồi phải không, nói ra xem, tôi giúp cậu đánh ông ta."
"Ông đấy!" Tông Quốc Hồng chỉ về phía ông ấy, cười mắng nói: "Vẫn cứ như chú khỉ con vậy, hỏa khí lớn quá vậy chứ."
Mấy người cười ồ lên, đều nhớ tới dáng vẻ ở trong bộ đội của Phương Đông Thăng trước khi gặp được Lưu Anh, bướng bỉnh bất tuân.