[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Xử Lý (2)

Chương 97: Xử lý (2) Chương 97: Xử lý (2)Chương 97: Xử lý (2)

"Làm sao vậy?" Cười xong, bí thư Lý hỏi thư ký Lý ở một bên gương mặt căng cứng lại.

"Tôi truyền đạt lại mệnh lệnh của ngài với phó bí thư Lý xong, kể lại những chuyện đã xảy ra, thấy ông ta vẫn cứ ngồi trên ghế không động đậy, liền tốt bụng nói rằng sẽ cử một chiếc xe đến cho ông ta, đồng chí Tô hôn mê chưa tỉnh, hai đứa trẻ bị dọa sợ rồi, bảo ông ấy đi qua đó xem xem, kết quả." thư ký Lý nghiến răng nghiến lợi: "Ông ấy nói một câu 'để cô ta đi chết đi!"

Trong phòng làm việc thoáng chốc liền trở nên im lặng tới đáng sợ.

Đột nhiên, Đông Phương Thăng nhảy dựng lên, rút khẩu súng ra sau đó liền xông ra bên ngoài.

"Mau ngăn ông ấy lại!" Tống Quốc Hồng hô lên nói.

Người gác cổng cùng với chú ruột của thư ký Trương phản ứng lại nhanh nhất, một người đứng ở phía trước chặn lại đường đi của ông ấy, một người ôm chặt lấy ông ấy từ phía sau.

"Đi ra, lão tử hôm nay nếu như không bắn chết cái gã tên Lâm kia, tôi không mang họ Phương nữa."

"Bốp!" Bí thư Lý đập bàn, quát lên: "Phương Đông Thăng, ông ngôi lại cho tôi!"

Phương Đông Thăng nổi tính khí lại bắt đầu trở nên ương ngạnh, từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, năm đó cũng chỉ có Lưu Anh mới khống chế được ông ấy.

"Hôm nay ông có nói cái gì cũng không được đâu! Con mẹ nó chứ, ông ta cho rằng ông ta là cái thá gì, mấy năm nay vì hai đứa con của chị Lưu, nhẫn nhục nhường nhịn ông ta, cho ông ta thể diện quá rồi đúng không!"

"Ông bắn chết ông ấy rồi." Bí thư Lý bất đắc dĩ ấn ấn cái trán của ông ấy nói: "Hai đứa cháu trai kia của Lưu Anh thì phải làm sao? Ai chăm sóc cho chúng đây?"

"Còn có đồng chí Tô mà." Phương Đông Thăng cứng đầu cứng cổ nói.

Bí thư Lý trầm tiếng nói: "Đồng chí Tô không lập gia đình nữa sao?"

Phương Đông Thăng sửng sốt, đột nhiên liền nghĩ tới người vợ đã tái hôn kia của Lâm Hồng Quân, tính khí trong một khoảng thời gian ngắn ngủi bỗng nguôi bớt đi, sau đó lại cứng cổ nói: "Tôi nuôi!"

Bí thư Lý nhịn không được cười lạnh: "Ông giết ông nội nhà người ta, hai đứa nhỏ không hận ông đã là không tệ rồi, còn để cho ông nuôi dưỡng à, mà cũng không đúng, ông giết chết Lâm Thành Lương rồi, bản thân cũng chẳng sống nổi nữa là, hai đứa nhỏ có hận ông hay không, dù sao thì ông cũng chết rồi, chẳng có gì đáng kể nữa..."

Phương Đồng Thăng: ....'

Lời này nói có lý quá đi, thế nhưng sao cứ thấy có gì đó không thích hợp lắm nhỉ?

"Buông ông ấy ra." Bí thư Lý phất tay nói với hai người đang chặn ông ấy lại: 'Để cho ông ấy đi!"

Phương Đông Thăng thoáng chốc mất tinh thần, nhét khẩu súng lại bên eo, quay người ngồi lại xuống ghế, ủ rũ nói: "Ông ta cũng đã muốn đồng chí Tô chết rồi, một lần không thành, hai lần, ba lần, chúng ta cũng không quản sao?”

Tống Quốc Hồng đối mắt với bí thư Lý.

Bí thư Lý mở miệng trước: "Đồng chí Tô đối nhân xử thế như thế nào?"

Bọn họ không phải là không nguyện ý nhận nuôi hai đứa trẻ, thế nhưng nếu như có khả năng, mọi người đều hy vọng bọn trẻ có thể được sinh sống cùng với mẹ ruột.

Mẹ con ruột thịt, sẽ không bị đối xử tệ bạc gì. Đương nhiên, bọn họ nhận nuôi rồi, cũng sẽ không có khả năng bạc đãi hai đứa trẻ, thế nhưng công việc của bọn họ quá bận rộn, bọn trẻ đến nhà, ắt là sẽ phải giao tới tay của vợ, mọi người trong nhà gia đình tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng có cháu chắt phải trông nữa, rất khó để có thời gian và thể lực để chăm sóc thêm hai đứa trẻ này nữa.

Tách nhau ra đi, sau khi hai anh em bọn họ trưởng thành, cũng có lẽ không thân thiết nữa.

Tống Quốc Hồng trước đó lúc ở Thiểm Bắc phát triển quân đội cách mạnh, có một lần bị thương rất nặng, được Lưu Anh đưa tới nhà họ Tô dưỡng thương, đã từng gặp qua Tô Mai mới chỉ ba bốn tuổi: 'Ngây thơ đáng yêu, lạc quan hào phóng, là một cô bé nhỏ vô cùng mạnh mẽ."

"Hay là.' Phương Đông Thăng nói: "Chúng ta giúp cô ấy tìm một chàng trai nguyện ý tiếp nhận hai đứa trẻ sau đó gả đi?"

"Không gả đi xa." Suy nghĩ một lúc, Phương Đông Thăng lại bổ sung thêm nói: "Chỉ gả cho người ở ngay dưới tâm quan sát của chúng ta thôi, bên người có thanh niên trai tráng ưu tú nào không, liệt kê ra, tôi đi sắp xếp điều tra một lượt, lựa chọn cho cô ấy một chàng trai tốt."

Ý kiến này cũng không tồi!

Mấy người trong đầu lặng lẽ suy xét mấy thanh niên trẻ hai mươi, ba mươi tuổi bên người một lượt, chưa kết hôn loại bỏ, đối nhân xử thế quá khôn khéo loại bỏ, tuổi tác nhỏ hoặc là quá lớn cũng loại bỏ, điều kiện gia đình không tốt, có thế lực lớn quá cũng loại bỏ...

Trong chốc lát, mọi người đều nhất tề lắc đầu.

"Ai." Đông Phương Thăng dùng khuỷu tay huých Tống Quốc Hồng: "Con trai cả của ông không phải là cùng trong một đơn vị bộ đội với Kiến Nghiệp sao? Bọn họ ở một đơn vị bộ đội lớn như thế, không có ai mà khoảng ba mươi tuổi, chưa kết hôn à?"
Bình Luận (0)
Comment