Cho nên đã tìm ra hai xã viên thật nghiêm túc và có trách nhiệm để lo liệu, luân phiên nhau quản lý nhà xay bột theo ca cố định. Đội sẽ tính công điểm cho bọn họ.
Về phần nhân viên quản lý nhà xay, một số đội trưởng cũng đã tìm kĩ rồi, một người là thư ký Lý Bách Thanh, một người là Chu Minh Lai.
Cả hai người này thì các xã viên ai nấy cũng đều tin tưởng bọn họ.
Những người đến xay bột sẽ đưa cho người quản lý một ít tiền hoặc ngũ cốc tùy theo thời gian xay bột, số tiền này sẽ được dùng làm chi phí bảo trì máy xay.
Người quản lý không chỉ phải giúp mở cổng xả nước, vệ sinh và bảo dưỡng máy xay hàng ngày, mà còn phải ghi sổ sách, kế toán và thường xuyên kiểm tra, đối chiếu định kì với kế toán.
Chẳng mấy chốc, hàng chục cân lương thực của gia đình Chu Minh Dũ đã được xay ra, tiếp đến là gia đình Chu Bồi Cơ… Các thành viên đều xếp hàng dài.
“Nó thật sự hữu ích, không cần người khác làm gì cả.”
“Nhìn xem, cái sàng kia cũng thế, nó lắc lư lắc lư, không cần chúng ta phải vất vả.”
“Từ này về sau, còn không phải là nuôi dưỡng các thôn nữ lười biếng!” có một người đàn ông bắt đầu nói điều gì đó muốn ăn đòn đây mà, vừa thốt lên lời thì hắn ta bị những phụ nữ vây đánh.
Suốt mấy ngày, nhà xay bột của đại đội tiên phong vẫn chưa ngừng, ầm ầm đùng đoàng bận rộn xay lương thực, ngũ cốc. Lý Bách Thanh và Chu Minh Lai hai người cần cẩn thận để mắt đến những đứa trẻ đến xem náo nhiệt, kẻo chúng quậy phá, gây hỏng hóc, càng quan trọng hơn là phải coi chừng chúng chẳng may bị ngã và bị thương.
Từ khi có cối xay, bãi bồi sông Tây trở thành địa bàn tụ họp của chị em phụ nữ, cùng kết hội mà mài bột, vừa xay bột vừa giặt quần áo, có người thì vừa may vá, chưa kể là nó thoải mái dường nào.
Hoa bông đã thu xong, thêm một năm nữa Mạc Như lại hoàn thành nhiệm vụ, sứ mệnh của mình. Khi có thời gian thì cô đẩy xe đạp đưa con gái đi dạo, đi vẽ ký họa, dã ngoại, ăn uống ngoài trời.
Ngược lại như là không phải sống ở đây, mà là giống như một vị khách đến du lịch, thoải mái và dễ chịu.
…
Vào đầu mùa đông, lá rụng hết, tầm mắt không bị cản trở. Dường như bốn bề đều là cánh đồng và bầu trời trong xanh đến lạ thường.
Chu Tiểu Bát đặc biết thích loại môi trường như này, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Mạc Như, yên lặng nhìn về phương xa, làm cho Mạc Như tự hỏi mình đây có phải là một tiểu triết gia hay không?
Hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng, đợi Chu Tiểu Bát vui vẻ quan sát từ xa, Mạc Như còn vẽ hai bức phác thảo Chu Thất Thất đang ăn một hộp đào màu vàng ngâm. Bát Bát mặc dù không bắt được thỏ rừng nhưng lại bắt được một con chuột đồng béo ú.
Mạc Như không cho phép nó ăn, quá kinh tởm rồi!
Chu Thất Thất huýt sáo một tiếng, Bát Bát liền nhảy lên ném con chuột đồng “tũm” xuống sông!
Con chuột đồng đó phịch bịch trên mặt nước, nổi lên rồi chìm xuống, sau cùng là chìm nghỉm xuống.
Chu Tiểu Bát liếc nhìn nó, rất bình tĩnh, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào khác, thay vào đó là những con chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước đã thu hút sự chú ý của cậu bé.
Mạc Như thở dài, sao lại sinh ra một đứa con trai bị liệt mặt thế này?
Sau này làm sao hỏi vợ được đây? Đừng là một hộ gia đình khó khăn là được.
“Mẹ ơi, chúng ta đi xem cối xay nước đi.” Chu Thất Thất ăn quả đào vàng đóng hộp xong, thăm dò mấy lần nhưng Mạc như vẫn không cho cô bé ăn táo đóng hộp nữa, vì vậy cô bé quyết định đổi chỗ khác chơi.
Vì vậy, Tiểu Bát ngồi phía trước, Thất Thất ngồi phía sau, Bát Bát chạy theo sau, còn Mạc Như thì đạp xe đến nhà xay bột chơi.
Trên đường đi cô nói với Chu Thất Thất, “Cối xay ở đấy rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận chẳng may sẽ rơi vào guồng nước, bị giết chặt. Con chỉ có thể đi cùng với cha mẹ thôi. Không được tự mình đi, con nhớ chưa?”
“Mẹ à, mẹ nói một lần là con nhớ rồi.” Mỗi lần đi mẹ lại nói một lần, trí nhớ của mẹ quả nhiên đã kém đi rất nhiều. Yo, chẳng trách mà bác hai toàn bảo là sinh Kha Lạp xong não của bác hoạt động không tốt nữa rồi.
Trái tim cô bé bỗng mềm nhũn, cô bé ôm chặt lấy eo Mạc Như, áp mặt vào đó, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”
Nếu mẹ không nhớ thì con sẽ giúp mẹ nhớ là được rồi.
Mạc Như không hề hay biết mình đang được con gái thương cảm.
Khi đến bên bờ sông, Mạc Như dừng lại, chống xe đạp dựa sang một bên.
Chu Thất Thất nhảy xuống đất, chạy tới cối xay bột, “Ông nội Lý, con đến rồi.”
Hôm nay đến lượt Lý Bách Thanh trực ban.
Lý Bạch Thanh không có ở đây, sau khi mở cống xong, anh ta ra đồng xem lúa mì rồi.
Mạc Như nhìn thấy Thất Thất chạy quá nhanh, nhanh chóng đuổi theo Chu Tiểu Bát, nhắc nhở cô bé đi chậm lại, rơi xuống sông cũng không có gì vui.