Khi bước vào họ thấy Khám Yến Nhi và Vương Liên Hoa cùng một số phụ nữ đang xay bột.
Vương Liên Hoa đang bế cậu con trai lớn hơn tiểu Bát hai tháng tuổi, sinh vào cuối tháng chín. Cô ta đặc biệt đặt tên cho con trai là Cửu Ca.
Cô ta thầm nghĩ con gái của chiến sĩ thi đua là Thất Thất, con nhà mình gọi là Tiểu Cửu, Cửu Ca, chính là ngang hàng với con của chiến sĩ thi đua.
Nhưng Chu Thất Thất sẽ không gọi cậu bé ấy là Cửu Ca mà gọi là cái xỏ giày.
Khuôn mặt của Cửu Ca mà cô bé lại nhìn giống như cái miếng xỏ giày. Mặc dù trắng hơn chị gái một chút nhưng mặt cậu bé ấy lại có tàn nhan, hói đầu, mắt nhỏ, mũi tẹt củ tỏi, miệng bĩu ra và điểm cao nhất trên tổng thể khuôn mặt không phải là mũi mà là trán và miệng. Không chỉ vậy, cậu bé ấy còn có một cái đầu tẹt, phẳng lì.
Đây là niềm tự hào của Vương Liên Hoa, nhìn xem, cái đầu của Cửu Ca nhà chúng tôi ngủ bằng phẳng làm sao! Làm sao có thể tròn trịa như con gái chiến sĩ thi đua, xấu!
Chu Thất Thất cũng không thích Vương Liên Hoa.
Vào mùa hè cô bé và Thiết Muội đang chơi trên cánh đồng lúa mì. Vương Liên Hoa gọi cô bé là Thất ồn ào, nói rằng cô bé quá ồn ào và hay khóc khi còn nhỏ. Mỗi lần đi chơi đều vứt cô bé ở nhà.
“Mẹ con thích Thiết Muội nhà bọn dì rồi, còn muốn đổi con với Thiết Muội nhà dì đấy.”
Bởi vì câu nói này, Chu Thất thất đã bị xúc phạm, gọi Thiết Muội là Hắc Muội, gọi em trai của cô bé ấy là cái xỏ giày thối!
Điều này làm cho Vương Liên Hoa tức giận, còn nghĩ đến việc tới nhà tìm gặp Mạc Như nói lý lẽ kia. Kết quả là sau khi Mạc Như hỏi rõ ra, thì gật gật đầu, biểu thị đồng tình với ánh mắt của con gái.
“Nói không sai, lớn lên ước chừng càng có hình tượng hơn.”
Vương Liên Hoa không dám mắng chiến sĩ thi đua, trở về cô ta đã khóc rất nhiều, nói rằng chiến sĩ thi đua bắt nạt cô ta.
Bởi vì chuyện này cho nên có những ngày cô ta sẽ không cùng tụ họp náo nhiệt với Mạc Như, bây giờ thân thiết với Khám Yến Nhi hơn.
Bọn họ không cần nhìn nhận và đánh giá cao lẫn nhau, bọn họ chỉ cần giống nhau là nhìn chiến sĩ thi đua không quen mắt thì sẽ tạo thành liên minh.
Nhìn thấy Chu Thất Thất chạy vào, Vương Liên Hoa vô thức kéo chăn bông lên che mặt con trai.
Cô ta không đụng đậy vẫn còn đỡ, ngay sau khi cô ta nhấc lên, có một mùi hăng hắc của nước tiểu xộc đến.
Chu Thất Thất lập tức dùng khăn choàng bịt mũi lại, hôi quá! Mạc Như đuổi theo, nhìn thấy bộ dạng đó của cô bé thì biết là lại ghét bỏ, chê con trai của Vương Liên Hoa hôi đây.
Nói gì thì nói, Vương Liên Hoa cũng thật là, sau khi sinh con trai thì tự mình mở mày mở mặt hẳn, ra sức vắt óc suy nghĩ làm cho con trai, may cho cậu bé ấy những quần áo, mền, đệm bông mới. Khi mới bắt đầu làm thì mỗi ngày đều khoe khoang khắp nơi, nóng lòng, hận không thể nói cho cả thiên hạ biết được cô ta đã làm một chiếc chăn mới và một chiếc áo khoác đệm bông mới cho con trai của mình!
Vậy cô cũng phải sạch sẽ chút chứ.
Tại sao cứ phải đối mặt trực tiếp để ngửi mùi hành thế này.
Lại cứ một mực khăng khăng tự cô ta không cảm thấy được điều đó.
Thiết Muội vừa nãy giúp mẹ rây qua, lúc này nhìn thấy Chu Thất Thất lập tức chạy ra ngay và vui vẻ hét lên: “Thất Thất, cậu mấy ngày này không chơi với tớ rồi.”
Thiết Muội đặc biệt rất thích chơi với Chu Thất Thất. Thất Thất có ngoại hình xinh xắn, ăn mặc đẹp, đồ ăn vặt nhiều và làm người rất hào phóng, khi đi chơi với mọi người cô bé không bao giờ ăn một mình. Cô bé ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
Cái kẹo đó, Thật ngọt quá a!
Thật tiếc là Chu Thất Thất không thích chơi cùng với cô bé ấy lắm, dù sao thì kể cả chị lớn và anh trai trong gia đình thì cô bé cũng cách hai ngày chơi một lần, và cô bé không bao giờ thấy mệt mỏi khi chơi cùng nhau.
Ngoại trừ cha và mẹ thì những người khác cô bé thật không muốn nhìn thấy cả ngày.
Khi một vài người phụ nữ nhìn thấy Mạc Như bước vào, bọn họ đều vội vàng chào nhưng tiếng cườI của một số người lại chua chát. Nhìn chiến sĩ thi đua người ta thoải mái biết bao. Quanh năm không cần phải xuống ruộng, chỉ là bắt con bọ, nhặt cái bông vải, những thời gian khác, cả ngày chỉ có dong xe, đạp xe đạp suốt.
Người phú quý hiếm có, nhàn hạ như lão bà bà địa chủ vậy.
Khám Yến Nhi vén một nắm tóc, chạm vào chiếc kẹp tóc mới mua, nói với Vương Liên Hoa: “Tôi nói, Thiết Muội nhà cô lớn hơn Thất Thất a?”
Vương Liên Hoa nói: “Nhỏ hơn, ít hơn gần mười ngày.”
Khám Yến Nhi ngay lập tức ngạc nhiên nói: “Ây yo, Vậy mà thiết Muội đã biết giúp mẹ làm việc, đúng là một đứa bé ngoan.” Vừa nói cô ấy vừa liếc nhìn Chu Thất Thất đang nhìn cối xay đá một cách tò mò.