Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1012 - Chương 1012: Tiếp Tục Hành Trình (2)

Chương 1012: Tiếp tục hành trình (2) Chương 1012: Tiếp tục hành trình (2)

Trương Thúy Hoa cũng không cần vọng tưởng Tôn Thành Long làm gì.

Ăn cơm xong, Mạc Ứng Sáng lại phải trở về gian phòng phía bắc để làm bài tập.

Ban đầu Nê Đản Nhi đều là tìm cậu cùng nhau làm bài tập, nhưng sau này cậu phải tham gia kỳ thi tuyển sinh vào trung học cơ sở, Đinh Lan Anh không cho con trai làm phiền cậu nữa, lỡ chẳng may cậu nhỏ thi không được tốt.

Vẫn may là có Mạc Như giúp cậu phụ đạo.

Mạc Như đối xử bình đẳng với em trai và cháu trai của mình. Chủ động tìm Nê Đản Nhi phụ đạo, giúp đỡ làm bài tập khi có thời gian rảnh rỗi. Có Mạc Như phụ đạo, Nê Đản Nhi cảm thấy việc học cũng không có gì quá khó khăn và luôn cảm thấy mẹ giảng dạy hay hơn giáo viên nhiều, và mẹ đúng ra nên làm giáo viên.

Chu Minh Dũ ẵm con gái, Mạc Ứng Sáng cỗng cháu trai nhỏ về nhà trước, Mạc Như bị Vương Kim Thu kéo đến xoa bụng Xuân Lai.

Thật ra là đã qua lâu như vậy rồi, Xuân Lai bây giờ không còn đau bụng nữa. Chỉ là được Mạc Như xoa xoa, thoải mái thành quen, rất dễ chịu nên lâu lâu, thỉnh thoảng lại muốn xoa. Vương Kim Thu nghĩ là vẫn còn đau bụng, nên không phải là bế cậu bé sang thì là nhân lúc Mạc Như sang thì kéo cô đi xoa xoa cho.

Cô ấy phát hiện ra Mạc Như thực sự có mấy phần bản lĩnh, xoa bụng cho Xuân Lai, Xuân Lai không còn khóc dữ dội nữa, thật lợi hại. Mặc dù Trần Tú Phương dạy qua cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy có xoa như thế nào thì Xuân Lai vẫn cứ khóc không ngừng.

Mạc Như xoa xoa cho Xuân Lai, cảm thấy thân thể cậu bé thoải mái buông lỏng, duỗi được ra cho nên đã buông tay ra, cười nói: “Trông đỡ hơn nhiều rồi.”

Vương Kim Thu nhìn nhìn, thở dài: “Sỏa Ni, cô nói có phải là chuyện lạ không, chúng ta đều là học từ bác sĩ mà, cô xoa thì tốt lên, tôi xoa thì lại không được, xem ra đứa trẻ này cũng biết lựa người mà khóc đây.”

Trương Thúy Hoa đang cho gia súc ăn ở bên ngoài, khi bà trở về thì nghe thấy Vương Kim Thu một tiếng Sỏa Ni, hai tiếng Sỏa Ni mà gọi, trong lòng có chút hơi khó chịu. Thông thường con gái gả cho nhà người, có con cái, mọi người đều rất ít khi gọi tên, trừ khi những người lớn tuổi thân thiết sẽ gọi cô bằng tên của cô. Những người cùng, ngang hàng như nhau về cơ bản gọi là con dâu xx, mẹ xx.

Đặc biệt là Vương Kim Thu lớn hơn Mạc Như không bao nhiêu.

Nhưng bà cũng không thể nói ra.

Kỳ thực bà đối với Vương Kim Thu vẫn rất là hài lòng.

Cô ấy cũng giỏi nghề may vá, biết thu vén gia đình nhỏ gọn gàng, con trai con gái không luộm thuộm, dù sao cô ấy cũng khá hơn nhiều so với chị dâu ba.

Lúc đi làm, phân công như thế nào, dặn dò như thế nào, làm việc cũng không xuề xòa, lười biếng, ở bên ngoài cũng không nguyện ý, thích cặp kè với mấy bà vợ mà ngồi đấy bàn tán người khác.

Ở nhà dù là cố ý hay vô ý cũng muốn cùng với nàng dâu chiến sĩ thi đua cạnh tranh. Nhưng thật ra Mạc Như người ta với cô ấy chẳng coi là thật, mỗi lần đều không tiếp lời.

Nói rằng Mạc Như tổng chỉ huy dẫn dắt, phụ trách nhà kính trồng nấm và việc của trang trại gà, Vương Kim Thu không chỉ một lần nửa đùa nửa thật nói với mẹ chồng rằng Sỏa Ni còn có một số trứng và nấm, cũng không thấy mang qua, có phải đều tự mình giữ lấy để ăn rồi? Hay là gửi về cho nhà mẹ cô hay là làm gì rồi.

Khi đó, Trương Thúy Hoa mới nói đó là trong đội đưa cho cô, cô tự mình quyết định, trong nhà không quan tâm.

Sắc mặt của Vương Kim Thu không được tốt cho lắm, lầu bầu cái gì mà cũng chưa phân nhà.

Mạc Như nhìn đứa trẻ không khóc nữa thì cáo từ và về nhà. Đối với một số người trong gia đình, dù sao cũng có một số suy nghĩ riêng, cô cơ bản là không tính toán, so đo, dù sao cũng không ở chung mà, từ sáng đên tối không cần đụng chạm nhau, có gì mà phải thiệt hơn chứ?

Cô chào mẹ chồng và hai chị dâu một tiếng rồi ra về.

Trương Cấu đang giặt quần áo sồn sột ở ngoài giếng, “Em gái à, ngày mai có việc gì không a?”

Mạc Như đáp: “Không có chuyện gì, chị dâu ba có chuyện gì ư?’

Trương Cấu nói: “Ngày mai chị cũng muốn đi đến nhà máy sản xuất lò gạch tìm vài công việc lặt vặt để làm. Giúp nhào bùn sống nhẹ nhàng, nhanh hơn đập gạch.”

Trương Thúy Hoa nói rồi, lương thực trong nhà, công điểm kiếm được của gia đình đều do bà phân phối, bà không quan tâm nếu mọi người kiếm được danh hiệu và giải thưởng, bà cũng không quan tâm đến số tiền kiếm được khi làm những công việc lặt vặt.

Trương Cấu động tâm, thấy Tống Thục Anh cùng vài người đều đi đến lò gạch tìm việc lặt vặt, chị ta cũng muốn đi, chính là Lan Tử Nhi và Đới Tử Nhi không có ai trông nom.

Chị ta không dám nhờ mẹ chồng trông cho!

Chính là hai nha đầu mà.

Bây giờ Cúc Hoa cũng dẫn Khả Lạp Nhi đến trường tiểu học trong làng đi học.

Bình Luận (0)
Comment