Nhiều người trong làng xóm đều tống cổ bọn trẻ đi chỗ khác như vậy, trẻ con ở nhà nghịch ngợm, đi học, đến trường học rất sợ giáo viên, giống như là tìm một người chăm sóc con mà không cần tốn tiền, chỉ cần ngồi một chỗ ở đó nghe giảng, nghe đủ một tiết học thì đi ra ngoài chơi, cũng không ai quản, lâu lâu lại biếu cho Ngụy Sinh Kim ít đồ ăn là được.
Trương Cấu cũng thích như thế, nhưng Đới Tử Nhi vẫn còn nhỏ, dù đi thi người ta cũng không cần, chị ta cũng không còn cách nào khác.
Mạc Như định đồng ý, dù sao cô cũng phải trông hai đứa trẻ mà, thế nào thì chúng nó cũng đều chơi. Mùa đông cũng không thể ra ngoài chơi được, nên chỉ ở nhà ngồi trên giường sưởi ấm, lại thêm hai đứa cũng không sao.
Cô chưa kịp nói thì Trương Thúy Hoa đã nói: “Con nhờ chiến sĩ thi đua trông con cho, con có mặt mũi gớm nhỉ, trả bao nhiêu tiền đây?”
Trương Cấu không dám phát ra tiếng động, dùng lực mạnh xoắn, vò quần áo.
Trương Thúy Hoa nói: “Việc nông nhàn nên mẹ cũng không ra ngoài, con để ở nhà, mẹ còn có thể đuổi chúng đi à?”
Ây ya, mẹ chồng đích thân trông coi a?
Trương Cấu lại vui vẻ, “Vâng ạ”
Vương Kim Thu bên đấy thở phào nhẹ nhõm, vốn nghĩ rằng mẹ chồng không muốn Sỏa Ni trông con cho mà là để bản thân mình trông, cô ấy không thích Lan Tử Nhi và Đới Nhi.
Lan Tử Nhi vừa tham lam vừa cứng đầu, dây đai bẩn.
Khi Mạc Như trở về nhà, cô thấy Mạc Ứng Sáng đang cùng Chu Minh Dũ đánh cờ tướng, Chu Thất Thất đang ở bên cạnh xếp vài viên kẹo, xem ai thắng, cha mà thắng thì cô bé ăn một viên, cậu thắng thì cho cậu một viên.
Chu Tiểu Bát thì ngồi đó, xung quanh là mền, giống như một lão tăng, sư già đang ngồi thiền, nhập định, bộ dạng không quan tâm, tò mò đến bất cứ điều gì.
Chưa bao giờ thấy một đứa trẻ thật thà và trầm lặng như vậy. Lớn như thế thì phải biết nói bập bẹ, là lúc hiếu kì, tò mò về mọi thứ thì cậu bé lại cứ thờ ơ, lãnh đạm với mọi thứ. Cho dù người ta có hài hước, trêu chọc, làm trò, cậu bé cười một cái cũng phải rất chi là cố gắng.
Đương nhiên trừ Mạc Như ra, mỗi lần nhìn thấy mẹ cậu bé, cậu bé mắt đều sáng lên, không đảo mắt mà chăm chú nhìn cô, cô đi đến đâu thì cậu bé nhìn đến đấy.
Cậu bé cũng nguyện ý vì mẹ mà cử động, xoay một chút cái cổ cao quý của cậu bé.
Chu Thất Thất vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, cha con chơi thắng, đoạt được nhiều kẹo cho con chưa nè!”
Cũng chỉ là hai viên thôi mà.
Mạc Như nói: “Tiểu Sáng, em làm xong bài tập chưa?”
Mạc Ứng Sáng: “Bài tập trên lớp làm xong rồi.”
“Vậy em không có gì muốn nói ư?”
“Nói gì cơ a?...ờm, bày tiệc rượu? Bác gái muốn vui vẻ thì cứ vui vẻ thôi, dù sao về thôn Mạc Gia Câu cũng không có bày tiệc gì đâu.”
“Trường của bọn em nói là trường trung học cơ sở huyện chọn ra học sinh đứng đầu, tại sao em không đi?”
Mạc ứng Sáng ngẩng đầu nhìn cô, khó nói đáp: “Chị, vậy người ta cũng phải cần em a, cũng không phải là chúng ta tự mở trường.”
Mạc Như hừm một tiếng, “Còn học đại học thì sao, trường trung học cơ sở huyện còn không vào được, có thể thi đỗ đại học không?”
Mạc ứng Sáng chỉ cười hi hi, “Em không sợ đi lên huyện lỵ, cũng không thể ngày ngày trở về, em sẽ nhớ nhà lắm.”
Xì...Mạc Như còn lâu mới tin.
Chu Minh Dũ chiếu tướng quân của cậu, sau đó thu dọn, cất bàn cờ đi, cười nói: “Em sợ tiêu xài, tốn nhiều tiền hả.”
Mạc Ứng Sáng gãi gãi đầu, “Anh rể, anh lại thắng rồi.”
Chu Minh Dũ cười đáp: “Em còn nhỏ, sang năm anh sẽ không thắng dễ dàng như thế nữa đâu.”
Mạc Như nói: “Tiền thì có vấn đề gì chứ? Nhà chúng ta không thiếu tiền!”
Mạc Ứng Sáng thè lưỡi, “Chị, chị đừng độc đoán, ngang ngược như vậy, để giáo viên, bạn học của chúng em nghe được, đánh chết em đấy.”
Người ta không biết bao nhiêu người chỉ vì một xu tiền cũng phải sầu não đến cả bạc đầu ấy!
Cậu có vài người bạn cùng lớp, bởi vì nộp không nổi kỳ học đầu tiên của trường trung học cơ sở là sáu đồng tiền, cho học phí và các khoản phí khác, không có cách nào khác đành phải thôi học.
Thực sự thật là đáng tiếc.
Nếu như phải đi đến huyện lỵ, học phí và các khoản phí khác ước tính khoảng bảy, tám đồng, huyện thành rất xa so với họ nên phải ở trọ, tiền trọ phải trả ít nhất là một đồng năm mỗi một học kỳ.
Hơn nữa, trường học không lo cơm nước, học sinh phải tự mang theo lương thực, đồ ăn.
Vậy phải nộp phiếu lương thực.
Một học sinh một ngày một vé lương thực một cân, tất nhiên phải là món mì ngon!
Một gia đình bình thường, bây giờ ở độ tuổi của cậu một ngày phát nửa cân khẩu phần lương thực là tốt rồi, còn là lương thực thô. Nếu muốn đổi sang ngũ cốc tinh chế, ít nhất phải là một phiếu lương thực bốn cân mới đổi được một phiếu ngũ cốc tinh chế một cân.
Thực phẩm của một học sinh trong một tháng đều đem khẩu phần lương của cả nhà vét sạch rồi!