Chu Thất THất lập tức mở miệng, "Mẹ nhìn xem, không có sâu răng!"
“Vậy đợi ăn bữa sáng xong rồi ăn.” Mạc Như không chịu thỏa hiệp.
Chu Thất THất cười cười, chui vào trong giường của cha mẹ, nằm giữa hai người, "Cha, lòng con chua xót, cay đắng."
Chu Minh Dũ:…
Mạc Như trở mình và đến chỗ chăn bông của Tiểu Bát để ôm con trai của cô ngủ, không thể giao thiệp, đối phó với diễn viên này được. Chu Thất Thất thề sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu cô bé không đạt được mục đích của mình, cô bé nói khách sáo nhiều lần, cứ lạnh nhạt, thờ ơ mãi là được.
Thấy cô đang né tránh, Chu Thất Thất bắt đầu lăn lộn trên giường.
Khi ngôi nhà gạch được sửa vào mùa xuân, giường đất cũng được sơn lại.
Trước đây, kích thước của giường là ba mét đóng thừa một mét bảy, bắc xuống nam thì hẹp quá, Chu Minh Dũ không ngủ được nên ngủ hướng đông sang tây. Sau đó, bốn người họ không thể xếp được từ đông sang tây nên đã làm lại cái giường. Lúc này, ngang dọc ba mét hai mét Chu Minh Ngư không chỉ có thể duỗi chân từ bắc xuống nam, mà bọn trẻ tự do lăn lộn thoải mái.
Khi cô bé lăn đến cuối, cô bé hét lên ây yo một tiếng, đầu cô bé bị đập vào bởi chiếc đồng hồ bỏ túi, và bắt đầu rên rỉ vì đau, ‘Ôi, đầu của con bị vỡ rồi, thủng một lỗ rồi này.”
Chu Minh Dũ cười nói: "Đi vệ sinh quấn lại nhé."
Mạc Như: "Quấn gì vậy? Chỉ cần lấy một viên kẹo là khỏi luôn".
Chu Thất Thất: "Con thấy được đấy."
Nói xong, cô bé cười khúc khích và giơ chiếc đồng hồ bỏ túi lên để nhận biết thời gian.
Chiếc đồng hồ bỏ túi này được Khâu Lỗi đổi trứng và nấm lấy trong thành phố.
Nói rằng đó là một bà lão với một nốt ruồi lớn trên mặt, vì cửa hàng ngũ cốc và dầu không thể mua được ngũ cốc tinh chế, trứng và nấm nên bà đã đổi một chiếc đồng hồ bỏ túi với Khâu Lỗi.
Mặt sau của đồng hồ có khắc một dòng chữ: Dòng đồng hồ của Tô Thị mười năm Trung Hoa Dân Quốc.
Đây là một món đồ cổ có niên đại, không ngờ người đó nói bán là bán luôn, một chút cũng không lưu luyến, ngược lại Mạc Như thấy đã kiếm được một món hời lớn.
Nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng Mạc Như xao động, cô nói với Chu Minh Dũ "Tiểu Ngũ, anh nghĩ chúng ta có thể đến thành phố đổi món mì lấy mấy món đồ cũ không?"
Cô nghe Khưu Lỗi nói, trang sức vàng bạc của gia đình được thu gom trong quá trình luyện thép, sau này phần lớn đều được trả lại, nhưng căn bản không được phép đeo, cho rằng đó là kiểu cách địa chủ phong kiến, tư tưởng tư sản, và không phù hợp với phong cách cứng rắn, đơn giản và những khó khăn của xã hội chủ nghĩa. Trong năm trước, khi lương thực thiếu và người dân chết đói khắp nơi, các bà già ở nông thôn và thành phố đã dùng đồ trang sức và những thứ tương tự để đổi lấy thức ăn, nhưng cơ bản không có chút giá trị chút nào!
Dù ban đầu nó có giá trị đến đâu, nhưng khi bạn đang chết đói, một chiếc lắc tay bạc cũng không thể đổi được hai cân gạo!
Lúc này đói kém còn hơn hai năm trước, thành phố có lẽ đã lâu không ăn được mì trắng, đối với người không quen ăn thô mà nói, thật sự là muốn phát điên.
Vì vậy, cô xem đây là một cơ hội.
Chu Minh Dũ đương nhiên đồng ý, dù sao anh cũng không phải ngày ngày đến lò gạch để sát xao.
Nằm thêm một lúc thìChu Minh Dũ đứng dậy nấu cháo, đợi đến lúc được rồi thì hạ soong xuống đánh tan, bắt đầu luộc trứng và chưng bánh ngô hấp.
Sau khi thời tiết lạnh giá, họ không đến gian phòng phía nam để ăn nữa, bởi vì Tiểu Bát thích ngủ nướng vào mùa đông và lhi yên tĩnh có thể ngủ yên cho đến một giờ. Mạc Như cũng không quầy rầy cậu bé, cứ để cậu bé ngủ ngon giấc thế.
Vì vậy, họ không đến nhà phía nam để ăn sáng, họ tự nấu ăn.
Đang ăn sáng, giọng nói của Chu Bồi CƠ từ cách vách truyền đến, "Chu Minh Dũ, mượn lửa!"
Chu Bồi Cơ lại làm tắt bếp lần nữa đây mà.
Mạc Như cười nói: "Thật là phục ông rồi đấy, nhanh đem cho hắn mấy viên than đỏ đi."
Chu Bồi Cơ không thành thạo trong việc sử dụng nó, hắn đã bịt kín lò bếp vào ban đêm, và khi mở nó ra vào buổi sáng, hắn phát hiện ra rằng bếp đã bị tắt từ lúc nào rồi.
Khi họ ăn sáng xong, Mạc Như quay đầu lại thì thấy Tiểu Bát đã tỉnh, nằm đó bất động, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Cô mỉm cười bế con lên, "Tiểu Bát yêu dấu, con đói chưa?"
Còn một tháng nữa là sinh nhật đầu tiên của cậu bé, bây giờ vẫn còn đang bú mẹ, Mạc Như cũng trộn thêm thức ăn bổ sung cho cậu bé, cậu bé thích trứng vịt chứ không phải trứng gà, ngoài ra có thể ăn cháo kê loãng, mì sợi nhỏ.
Cũng chưa thấy cậu bé bị dị ứng và khó tiêu nên Mạc Như rất thích.
Sau khi cho con bú, Mạc Như lấy khăn ấm lau mặt, tay cho con trai, thoa kem dưỡng trẻ em da tự chế để không làm tổn thương da, nẻ mặt, thực chất là Vaseline và glycerin.
"Ting Leng keng" vang lên tiếng chuông xe đạp từ bên ngoài.