Chương 1025: Chuyển tiền (4)
Chu Thất Thất lập tức nhảy xuống đất, "Xe đạp ở đâu vậy?"
Cả thôn ngoại trừ xe đạp của nhà mình, nhà khác không có, nên chuông là từ bên ngoài, ước chừng là của cán bộ xã.
Chu Thất Thất chạy ra sân, Đại Hoàng cũng lập tức đi theo, cô bé đi mở cửa sân, thấy một người đàn ông to lớn ở cửa đẩy một chiếc xe đạp nát, củ kĩ và mỉm cười với cô bé với hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cô bé ngạc nhiên hỏi: "Chú là ai?"
Tần Quế Hào vỗ vỗ bưu kiện màu lam ngọc ở ghế sau, tự hào nói: "Người đưa thư!"
Chu Thât THất vẫn không biết người đưa thư là gì, "Người đưa thư? Ngọt hay không ngọt?"
Có ngon hay không?
Tần Quế Hào gãi gãi đầu, hehe cười nói: "Cha mẹ cháu đâu?"
“Có thư à? Đưa cho cháu nhé.” Chu Thất Thất vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Trước đây, thư của cậu lớn, cậu út đều gửi đến xã, cha mẹ phải tự đi lấy, sao hôm nay vẫn được giao đến tận cửa? y yo, không thích đâu, nếu cô bé đi công xã, nhân tiện cô bé có thể được ăn thêm mấy cái kẹo, gửi về tận nhà thế này, không phải là không có cớ sao?
Tần Quế Hào cười nói: “Không chỉ nhận thư không thôi, còn phải ấn dấu tay nữ.” Căn bản là người ở quê không biết viết, cho nên không cần nghĩ tới việc ký tên. Vì vậy đều lấy dấu vân tay.
Chu Thất Thất bĩu môi, bất đắc dĩ quay lại gọi cha, kéo Chu Minh Dũ ra ngoài, còn phải nói nhỏ: "Cha, con báo tin tức cho cha, có phải sẽ có phần thưởng không?"
Chu Minh Dũ búng nhẹ trán cô né, cười nói: "Đừng có mà mật ngọt chết ruồi, nếu mẹ con nói không được thì là không được."
Nhìn thấy bóng dáng Tần Quế Hào qua bức tường, lập tức cười nói: "Ồ, khách quý, đây là lấy tiền lương rồi? Vào nhà nghỉ chân."
Tần Quế Hào dừng xe, từ trong túi bưu điện lấy ra một lá thư trước, "Đây là của cậu út nhỏ nhà anh," lại đưa cho hắn một danh sách: "Là của cậu lớn."
Chu Minh Dũ nhìn vào đó, đó thực sự là một phiếu chuyển tiền!
Em trai lớn, đây là có trợ cấp rồi?
Hắn ấn dấu tay, sau đó mời Tần Quế Hào đi vào phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mạc Như bế Tiểu Bát ra ngoài xem, và rất vui khi thấy Tần Quế Hào, xin chúc mừng anh ấy đã có một công việc vặt tốt.
Cựu đội trưởng dân quân Tần Quế Hào là lãnh đạo tạm thời và chỉ quản đến thôn của mình, trong hai năm qua, xã đã tổ chức lại thành lập dân quân, một số thôn đã sáp nhập, và tư cách thành viên của anh ấy đã bị hủy bỏ.
Chu Bồi CƠ bên cạnh nghe vậy đi qua nói chuyện phiếm, tò mò hỏi: "Xã chúng ta có người đưa thư sao?"
Trước đây, có đơn thư đều gửi về xã, cán bộ đi họp sẽ mang về. Hoặc nếu có thư thường xuyên thì tự mình đi hỏi, có thì lấy mang về
Tần Quế Hào cười vỗ ngực: "Công việc mới, ngày đầu tiên đến đưa thư cho Minh Dũ."
Lúc này thông tin cũng không phát triển quá, cũng không có quá nhiều thư từ của các xã viên, nghe nói Đại đội tiên phong trước đây là Trần Tú Phương cùng hai hộ gia đình khác có thư, những nhà khác một năm quanh đi quảnh lại có hai bức thư thì không tồi rồi.
Bây giờ nhà họ Mạc đã trở thành nhà nhiều thư nhất, thư của Mạc Ứng Đường chậm hơn rất nhiều, thường thường có hai ba lá thư đến cùng nhau, nhưng Mạc Ứng Sáng thì có rất nhiều, bởi vì cách đó không xa lắm, cơ bản cố định một tuần một bức thư.
Chu Bồi Cơ hiện lên một tia ghen tị trong mắt, hắn nói, "Bác vốn là nói xã tuyển người đưa thư, hắn cũng muốn đi."
Trên thực tế chỉ muốn đạp xe đạp mà thôi.
Nếu thật sự là xã tuyển người, điều kiện của Chu Thành Liêm cũng không tệ, không phải chiến sĩ thi đua thì cũng có mặt mũi, còn có hai chiến sĩ thi đua trong đội tiên phong, nói đỡ cho vài lời thì Chu Thành Liêm nhất định được chọn.
Đương nhiên, Tần Quế Hào hẳn là đã chạy quan hệ, anh ấy cũng không ghen tị chuyện đó.
Mấy người bước vào nhà, Chu Minh Dũ ẵm con trai từ trong vòng tay Mạc Như ôm vào lòng, còn MẠc Như thì bưng cái nồi đang sôi sùng sục trên bếp lên để pha trà cho bọn họ.
Chu Bồi Cơ lại nhìn thấy phiếu chuyển tiền trên bàn, ngạc nhiên nói: "Em vợ ông gửi tiền à?"
Tổng cộng là năm mươi đồng!
Nhiều thế!
Tần Quế Hào cũng rất ngưỡng mộ, "Chu Minh Dũ, em vợ của anh bây giờ là binh chủng gì vậy? Cậu ấy mới đi có hai năm? Thế mà đã có nhiều tiền như vậy, thực sự có năng lực."
Chu Bồi Cơ cũng cho biết: "Có một cựu chiến binh trong lữ đoàn của bà tôi, người này nói rằng trong hai năm đầu tiên, được trợ cấp ba đồng một tháng, và thường bị trừ tiền. Bây giờ đã là một cựu chiến binh sáu, bảy năm nay rồi, và chỉ có mười bốn đồng một tháng. "
Mạc Như cười nói: "Năm vừa rồi cậu ấy không có tiền tiêu vặt, trợ cấp gì cả, được ăn được mặc là tốt rồi. Số tiền này chắc là toàn bộ số tiền được trợ cấp của cậu ấy dành dụm được."