Bà cụ có nốt ruồi nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Tôi có thứ muốn đổi với cô, cô đến nhìn xem.”
Nếu là hiện đại, người ta lén lút cho cô vào nhìn thì Mạc Như chỉ có chạy nhanh hơn.
Lúc này cô không sợ, không nói là trị an rất tốt, mà là bản lĩnh của cô, chỉ có cô là đánh người khác.
Cô nói một tiếng với Chu Minh Dũ, bảo anh dẫn Thất Thất đi hóng gió, còn cô đi theo bà cụ xem.
Sân và phòng của nhà bà cụ hơi dột nát hơn những ngôi nhà khác, cửa kính vỡ chưa thay, chỉ dán một vài tờ báo, vài lá cải thảo thối trên bậu cửa sổ.
Cánh cửa là một cánh cửa gỗ, không sơn, nứt và có một lỗ mục bên dưới.。
Mạc Như theo vào nhà, suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Nó chỉ là một căn phòng, nhưng nó đầy những mảnh vụn như một ngọn đồi, khiến mọi người gần như không có nơi nào để đi.
Cô đi một vòng, cửa ra vào là bếp nấu, bên trái có hai chiếc giường gỗ nhỏ ở cửa sổ, cũng chìm ngập trong đống đồ lộn xộn.
Có một ông cụ đang nằm trên chiếc giường gỗ.
Thoạt nhìn, ông cụ ốm yếu nằm bất động, nghe tiếng bà cụ đi vào, ông cố mở mắt ra, gật đầu với bà rồi lại nhắm lại.
Mạc Như thì thầm trong lòng: Chất đầy những thứ linh tinh, còn nhóm lửa ở trong, thế mà lại không xảy ra hỏa hoạn, thật là may mắn.
Bà cụ nói: “Ông nó ơi, dâu nông thôn có lương thực này, không cần phiếu mua lương thực, chúng ta hãy bán hết đồ cổ linh tinh ở nhà đổi lấy lương thực từ cô ấy đi.”
Ông cụ trố mắt, dường như là đồng ý.
Bà cụ bắt đầu lấy nó ra, vừa cầm vừa để ý bên ngoài.
Mạc Như nhìn thấy bà cụ lấy ra mấy bộ quần áo cũ từ chiếc hộp cũ dưới gầm giường, toát ra mùi ẩm mốc nồng nặc, trang phục truyền thống Mãn Thanh thêu hoa và hai sườn xám của dân quốc.
Chất liệu là chất liệu tốt, thêu hoa cũng đẹp nhưng có những chỗ bị nấm mốc.
Vẻ mặt lưu luyến cùng đau thương thoáng qua trên mặt bà cụ, nhưng chỉ là thoáng cái, bà cụ lập tức lạnh nhạt: “Những thứ này đổi được bao nhiêu cân lương thực?”
Mạc Như nói: “Nếu như đổi mì sợi thì không đổi được bao nhiêu, tốt hơn hết là đổi ít lương thực thô, có thể ăn được một thời gian.”
Vượt qua mùa đông, tình hình năm sau sẽ tốt hơn nhiều.
Bà cụ ngẫm nghĩ một lúc rồi lục tung lên tìm cuốn sách được buộc dây cơ bản cũng đã ố vàng, mốc meo, may mà không bị rách, có lẽ là cô bảo quản tốt nhất trong khả năng của mình.
Mạc Như nhìn một lúc, là vài cuốn sách vỡ lòng cho trẻ nhỏ, còn có hai bản viết tay giảng giải luận ngữ.
Ngoài ra, cô còn mở ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là một bộ dụng cụ hút thuốc.
Ngoài ra còn có một số lọ thuốc hít, một cây bút nhập khẩu, một số tờ báo cũ không biết đã mấy năm rồi, tranh ảnh, hộp thuốc lá, thư từ.
Cô lại đi lục trong đống rác, vừa lục lọi vừa đắc ý nói: “Nếu như cháu không chất đầy rác thì chẳng phải đống đó chỉ còn lại xương của hai chúng ta?”
Mạc Như thở dài trong lòng.
Bà cụ quyết tâm đổi một lần cho hết.
Bà cụ còn lôi ra một chiếc radio quặng tự chế, đây là thứ bà cụ đã nói. Mạc Như không nhìn ra đó là một chiếc radio, trông giống như bảng mạch in bọn trẻ con chơi, những thứ linh tinh thì được đựng trong một chiếc hộp gỗ sơn mài.
Chỉ cần bà cụ cho rằng có thể đổi được lương thực thì đều lấy ra, Mạc Như cũng không từ chối, ai mà chẳng phải cứu thế?
Cô không biết sao bà cụ lại cất giấu được nhiều thứ trong căn nhà chỉ có mười mấy mét vuông.
Thậm chí còn có cả yoyo bọn trẻ chơi, lăn vòng sắt, bút chì viết chữ...
Móc bạc, móc đồng trước đây treo màn, thậm chí còn có một số phim nhựa vũ lưu giữ hình ảnh, một số ảnh cũ cuối thời nhà Thanh và Trung Hoa Dân Quốc, sổ sách ghi chép của may vá cũ…
Bà cụ nói: “Cô xem có thể cho bao nhiêu thì cho, còn dùng được thì lấy, không dùng được thì… vứt đi.”
Mạc Như nhìn đồ của bọn trẻ, nói: “Bác cất lâu như thế, sao có thể vứt đi được.”
Bà cụ không nói gì, mí mắt càng thêm rũ xuống.
Mạc Như mò mẫm một lúc, cho hết vào túi, thực ra cơ bản đều cất vào trong không gian, sau đó phân loại sắp xếp.
Sau khi thu dọn xong, cô trực tiếp đổ bột mì vào túi và nói rằng tất cả đều cho bà cụ.
“Bác đợi lát, trong giỏ xe đạp của bọn cháu còn có ít đồ, cho bác hết.”
Cô cho bột mì vào trong vại của bà cụ, rồi ra ngoài nói với Chu Minh Dũ, lấy ra trứng gà, nấm, cà chua, cà tím, bí đỏ rồi đựng một túi bột lương thực thô mang vào, còn tiện thể cho vài bao muối, khoảng hai mươi quả trứng gà.
Thấy cô cho cũng nhiều, bà cụ chỉ nhìn và không nói gì.
Ban đầu chỉ là một vụ làm ăn, hiện tại thấy Mạc Như cho nhiều như thế, bà cụ cũng biết mình đã gặp người tốt rồi.
Người ta thương hại mình.